Lý Cương lau mồ hôi trên mặt, thở hổn hển nói: “Đã lấy máu xét nghiệm rồi, nhưng bây giờ vẫn chưa thể xác định được.
Điện hạ nghi ngờ là ngộ độc thực phẩm, chúng tôi dựa vào triệu chứng phân tích, cảm giác giống như là bị trúng độc cổ."
"Độc cổ?" Tiêu Nhi sững sờ, trong mắt tràn đầy vẻ không tin,.
Cô tưởng những thứ này chỉ có trong truyền thuyết, nhưng ở thực tế cũng có sao? Lý Cương gật đầu: “Đúng vậy, trước đây chúng tôi đã từng gặp qua bệnh nhân giống như vậy.
Đương nhiên, bây giờ cũng không thể hoàn toàn chắc chắn.”
Tiêu Nhi hít sâu một hơi, nhìn Hoắc Kiến Phong trên giường bệnh: “Tổng giám đốc Phong? Tổng giám đốc Phong? Anh có nghe thấy tôi nói không?".
Người đàn ông nghe thấy tiếng nói, hơi nheo mắt xoay người lại, mắt anh thâm đen, lòng trắng mắt đã trở nên đỏ ngầu giống như các mạch máu nổi lên, dường như có thể nhìn thấy sâu trong đó có thứ gì đó đang chuyển động.
Nhưng ánh mắt của anh trống rỗng, lạnh lùng lại khát máu, giống như con thú dữ trong rừng rậm sắp vồ mồi,.
Tâm trạng Tiêu Nhi trở nên nặng nề.
Cô mím môi, nhẹ giọng hết sức có thể nói: “Kiến Phong, Kiến Phong, anh nghe thấy em nói không?".
Giọng nói quen thuộc, tiếng gọi quen thuộc...
Cơ thể người đàn ông động đậy một chút.
Anh cố gắng hết sự để ném những ý nghĩ khát máu ra khỏi tâm trí, đè nén xuống sự bồn chồn trong lòng.
Anh ngơ ngác nhìn về phía giọng nói phát ra, mới hồi phục lại một chút: “Tiêu Nhi..."
Giọng anh khàn khàn, sau khi khó khăn thốt ra hai từ, anh lại đột nhiên cuộn mình lại, như thể cố gắng chống chọi với những thứ kỳ lạ trong cơ thể.
Anh cắn răng nhịn đau, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Tay của Tiêu Nhi đang nắm trên khung giường bất giác nắm chặt lại.
Cô hít sâu một hơi, giữ bình tĩnh nói: “Kiến phong, anh nói em biết, hôm nay anh đã ăn những gì? Anh không có cảm thấy có thứ gì đáng nghi sao?”
Anh thông minh như thế, suy nghĩ kỹ càng, nói không chừng có thể tìm ra manh mối.
Người đàn ông nghe lời cô, ngoan ngoãn suy nghĩ lại.
Nhưng khi anh vừa nhắm mắt lại, liền cảm thấy đầu anh vô cùng đau nhức, giống như đang có hàng vạn con bọ căn trong đầu.
"A!".
Anh đau đớn hét lên một tiếng, muốn dùng tay ôm lấy đầu, nhưng hai tay của anh đều bị trói chặt lại, chỉ có thể cuộn tròn người lại.
Anh giống như một con tôm bị luộc chín, lưng cong lên.
Da thịt bị trói bằng dây đai bởi vì vật lộn mà đã bị biến dạng, siết ra những vết máu mờ nhạt.
Giọng nói của anh khàn khàn trầm thấp, bất lực lặp lại: “Giúp tôi...
giúp tôi..."
Tiêu Nhi chưa từng nhìn thấy Hoắc Kiến Phong đau đớn như thế này, bất lực như thế này.
Cô không chịu được quay mặt đi, nhắm mắt lại nói: “Giúp anh ấy ổn định lại."
"Vâng."
Bác sĩ Lý Cương cũng có ý này, vội vàng gọi y ta lấy thuốc.
Một mũi tiêm Diazepam tiêm vào người đàn ông, người đàn ông cuối cùng cùng dừng lại vật lộn, chìm vào hôn mê.
Lông mày của anh nhíu chặt lại, ngay cả trong mơ, anh cũng lộ rõ vẻ vô cùng bất an.
Làn da đỏ ửng và các mạch máu nổi lên không mờ đi hay biến mất theo nhịp thở của anh, mà nó lại càng nổi lên đáng sợ hơn.
Những mạch máu đang đập đó dường như đã vượt quá tốc độ đập của tim, bất cứ lúc nào nó có thể sẽ bị vỡ ra.
Tiêu Nhi nheo mắt, lo lắng nhìn Lý Cương: "Tại sao lại như vậy? Những thứ này lẽ nào có thể vượt qua thể chất bình thường của con người sao?".
Lý Cương bất lực gật đầu: “Đúng vậy.
Những thứ này có thể không chịu sự khống chế của phản ứng tự nhiên cơ thể người.
Có thể nói, sự tồn tại của chúng ta là để chống lại quy luật tự nhiên."
Tim Tiêu Nhi chợt thắt lại.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: "Ngay lập tức tập trung các bác sĩ chuyên gia lại, hội chẩn tình trạnh bệnh nhân."
"Vâng."
Lý Cương gật đầu, lập tức xoay người đi làm.
Tiêu Nhi suy nghĩ, bổ sung thêm một câu: “Tốt nhất là những bác sĩ có hiểu biết nhất định về độc cổ”
Lý Cương quay lưng lại cũng có thể cảm thấy bị ép thỏa hiệp trong ngữ khí của cô, nghiêm tuc nói: “Tôi hiểu rồi."
Rất nhanh, trong phòng cấp cứu chỉ còn lại một mình Tiêu Nhi.
Cô nhìn Hoắc Kiến Phong trên giường bệnh, trong tiềm thức muốn đưa tay lên vuốt xuống nếp nhăn giữa lông mày anh.
Cô thở ra một hơi, xoay người đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu, Hồng Liệt ôm Vân Thiên ngồi trên băng ghế.
Nhưng chỉ vừa mới giơ tay lên, cô đã lại âm thầm thu tay lại.
Nhìn thấy Tiêu Nhi đi ra, anh ngay lập tức đứng dậy đón cô: "Noãn, anh ta thế nào?".
Tiêu Nhi ngây người nhìn anh, trong ánh mắt trước giờ luôn tự tin chắc chắn đó lại lộ ra vẻ lúng túng, hoài nghi chính mình: "Em cũng không biết, em còn chưa kịp kiểm tra mạch của anh ấy."
Sau khi tiêm thuốc an thần, trạng thái cơ thể của anh ta lại lộ ra, mạch không chính xác, nên cô không có giơ tay kiểm tra.
"Bác sĩ Lý Cương nói, anh ấy có thể không phải là ngộ độc thực phẩm bình thường, có khả năng là trúng phải độc cổ "Độc cố?" Hồng Liệt trợn to mắt kinh ngạc.
Tiêu Nhi cụp mắt gật đầu, vẻ mặt đầy bất lực và mơ hồ: "Em ở nước Thanh Bạch nhiều năm như vậy, chưa từng tìm hiểu nghiêm túc về độc cổ.
Em tưởng thứ đó chỉ là những gì mọi người xuyên tạc ra, phải tận mắt nhìn thấy, em mới biết thứ đó đáng sợ, khủng khiếp như thế nào.
Bộ dạng vừa rồi của anh ấy so với lúc PIP phát tác còn kinh khủng gấp mười lần."
Trong mắt cô hiện lên vẻ sợ hãi thực sự, lông mi mảnh mai run lên, cả người toát ra vô cùng lo lắng và bất an.
Hồng Liệt cau mày, đỡ lấy cánh tay cô, dìu cô ngồi xuống: “Em đừng lo lắng, nói không chừng không sao đâu! Anh nghe nói độc cổ phải đích thân tiếp xúc với người có thể nuôi con sâu độc đây, thì mới có thể bị trúng độc.
Bên cạnh Kiến Phong chắc không có loại người như vậy đâu?" “Bên cạnh anh ấy không có, nhưng buổi tiệc tối nay đông người như vậy...
Haiz!" Tiêu Nhi thở dài một hơi, không có nói tiếp.
Nếu như cô không giận anh mà rời đi trước, có lẽ có thể tìm ra chút manh mối?".
Hồng Liệt nắm chặt tay cô, ôn nhu an ủi cô: “Không sao, cho dù có thật là bị trúng độc cổ đi chăng nữa cũng không sợ, anh ngay lập tức gọi những đại sư nuôi sâu độc giỏi nhất cả nước tập trung lại, nhất định có thể nỗ lực hết sức cứu anh ta”
Tiêu Nhi không nói gì, cô lúc này ngồi xuống, mới nhận ra sau khắp lưng toát mồ hôi lạnh.
Hồng Liệt ân cần vuốt mấy sợi tóc ra sau tai cô: "Em mệt rồi, cùng con trai về nghỉ ngơi trước đi, ở đây giao lại cho anh."
Tiêu Nhi lắc đầu: “Không được.
Em là bác sĩ, hơn nữa em còn hiểu rõ tình trạng cơ thể anh ấy hơn mọi người, em phải ở lại đây.
Anh đưa Vân Thiên về nghỉ ngơi trước đi, em chút nữa sẽ cùng với các chuyên gia hội chấn xong sẽ về."
Ngay khi Hồng Liệt định nói gì đó, nhìn thấy Tra A Bằng từ bên ngoài vội vã đi vào.
Tra A Bằng trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng cúi đầu chào Tiêu.
Nhi và Vân Thiên, sau đó ánh mắt như thiêu đốt nhìn Hồng Liệt: "Điện hạ, thuộc hạ có chuyện phải báo cáo với ngài."
Hồng Liệt vỗ vào mu bàn tay của Tiêu Nhi, mới đúng dậy cùng Tra A Bằng đi ra.
Nhìn thấy cửa tự động đóng lại, xung quanh cũng không có người khác.
Vân Thiên lập tức nhảy xuống ghế, bước đến đứng trước mặt Tiêu Nhi.
Vẻ mặt cậu nhóc vô cùng nghiêm túc nhìn Tiêu Nhi, trịnh trọng nói: “Mummy, mẹ là hận chú, ghét chú hay là quan tâm chú?" “Hả?”
Bỗng chốc nghe nhóc con hỏi như vậy, Tiêu Nhi sững sờ một lúc, từ ánh mắt thằng bé đang nhìn về phía phòng cấp cứu cô mới hiểu được “chú" trong miệng thằng bé là chỉ Hoắc Kiến Phong người nằm trong kia.
Thằng quỷ nhỏ này, thực sự đã biết hết mọi chuyện rồi sao?.
Tiêu Nhi không biết là mình nên vui vì chỉ số IQ của thằng nhóc cao hay là nên lo lắng về sự thông minh quá sớm của thằng nhỏ đây.
Cô bất lực mỉm cười, xoa đầu thằng bé: “Con trai, chuyện của người lớn rất phức tạp, mummy không thể giải thích rõ ràng cho con chỉ trong một thời gian ngắn được, con đừng quan tâm đến nó nữa, được không?”
Vân Thiên không nói gì, đôi mắt long lanh nhìn cô.
Tiêu Nhi dừng lại, đành phải bổ sung thêm một câu: “Con trai, mummy là bác sĩ, thiên chức của người bác sĩ chính là cứu người.
Cho dù trước đây có xảy ra chuyện gì đi nữa, mummy cũng đều phải cứu chú ấy."
Vân Thiên chớp mắt, chậm rãi gật đầu: “Vâng, con hiểu rồi."
Thằng bé quay đầu nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy Hồng Liệt đúng lúc xoay người đi vào, liền nói: "Mummy, vậy mummy cố lên, con với daddy về trước."
“Ngoan, cảm ơn con trai!" Thieu Nhi đứng dậy, nhẹ nhàng nắm lấy tay của thằng bé: “Mummy tiễn con với daddy”
Hồng Liệt đi vào, đúng lúc định nói với Tiêu Nhi anh có chuyện gấp tạm thời phải rời đi, nói: “Vậy anh với con về trước, em chú ý nghỉ ngơi, đừng để mình quá mệt mỏi."
"Anh yên tâm, em biết cách tự chăm sóc bản thân."
Tiêu Nhi gật đầu, đặt tay của con trai vào tay tay anh.