Lối vào dần dần bị thu hẹp lại, mấy chiếc xe địa hình sang trọng cùng một chiếc xe cứu thương bị ép phải dừng lại.
Trên chiếc xe đầu tiên đi sâu nhất vào trong có một người đàn ông trẻ tuổi làn da ngăm đen nhảy xuống, anh ta là người phụ trách của đội y tế địa phương lần này: Bác sĩ Tùng Kiền, đàn em khoá sau của bác sĩ Ngô Cường.
Tùng Kiền gõ cửa từng chiếc xe ở đằng sau, cung kính nói: “Cô chủ, sư huynh, các vị, phía trước hết đường đi rồi.
Mọi người cứ nghỉ ngơi một lúc, tôi lập tức đi tìm người dân xung quanh đây hỏi xem."
Tiêu Nhi từ trên xe cứu thương nhảy xuống, tay chân cứng đờ run rẩy: “Được, anh đi nhanh về nhanh."
Mái tóc đen của cô cột cao, môi đỏ răng trắng với bộ quần áo leo núi màu xanh trắng, nhìn cô tràn đầy sức sống.
Những người khác nghe thấy tiếng nói cũng lần lượt từ trên xe nhảy xuống.
Mọi người vừa vận động vừa quan sát khung cảnh xung quanh.
Hơn nửa ngọn núi đã bị ẩn lấp trong màn sương mù trắng, nhìn thôi cũng khiến người ta khiếp sợ.
Triệu Thanh Xuân làm đưa tay ra làm một động tác yoga, thở dài một hơi nói: “Ừm, không khí ở đây rất tốt, hàm lượng các ion oxy âm rất cao!”
"Đúng vậy.
Dọc đường đến đây, cây cối ở đây là tươi tốt nhất."
Lê Việt Bách cầm trên tay một chiếc laptop nhỏ, quan sát bản đồ ba chiều của núi Thanh Bạch được vẽ trên đường đến đây: “Có điều khi kết hợp với bản đồ của người dân bản địa, hình như phía trước hết đường đi rồi."
“Thật sao?”
Mọi người nghe xong đều tò mò tụ tập qua đó.
Lê Việt Bách quay màn hình lại cho mọi người xem bản đồ mô hình hoá lập thể: “Theo như hình vẽ biểu thị là như thế này, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng có con đường nào đó bị rừng rậm che đậy mà tôi chưa phát hiện ra."
Mọi người mọi người mỗi người một câu, nói liên tục thì Tùng Kiền đã đưa một người đàn ông trung niên là da ngăm đen, khoẻ mạnh quay lại.
“Cô chủ, sư huynh, đây là anh Tra.
Là người dân sống lâu năm núi Thanh Bạch, vô cùng quen thuộc với môi trường xung quanh đây."
Họ Tra là họ phổ biến nhất ở nước Thanh Bạch.
Lần đầu tiên gặp nhiều người đều có vẻ giàu có như vậy ở vùng khác đến, anh Tra căn thẳng cứ vặn vặn tay, dùng giọng nói địa phương của nước Thanh Bạch giới thiệu: "Các vị khách quý, núi Thanh Bạch cao một ngàn ba trăm mười bốn mét, không có con đường lớn nào có thể lên núi.
Nếu như mọi người muốn lên đó thì chỉ có thể đi dọc theo bậc thang ở trước mặt để lên.
Còn xe thì chắc chắn không vào được đâu."
Anh ta vừa nói vừa chỉ tay về hướng khu rừng rậm ở trước mặt: “Đó, muốn lên núi thì chỉ có thể đi từ bên đó.
Nghe nói tổng cộng có hơn năm ngàn bậc, những người ở xung quanh như chúng tôi đều chế nó khó đi, vì vậy cũng không có bao nhiêu người thực sự lên được ngọn núi thần thánh Thanh Bạch.
Mọi người đều nhìn theo hướng anh ta chỉ tay, quả nhiên nhìn thấy thấp thoáng dưới bóng cây phía trước, có một con đường đá lúc ẩn lúc hiện, xiêu xiêu vẹo vẹo kéo dài lên trên.
Lê Việt Bách phóng to hình ảnh 3D trên màn hình máy tính, khéo miệng giật giật: “Đâu chỉ là khó đi, chính xác là vô cùng khó đi! Máy tính cũng không phân biệt nữa rồi."
Mọi người đều ngạc nhiên, sắc mặt cùng lúc đều trầm lặng xuống.
Tùng Kiền nhìn mấy chiếc xe, rôi nhìn lại mười mấy hai con người ở đây, cười nhẹ nhàng, xin lỗi: "Xin lỗi các vị.
Nơi này địa thế hoang vu hẻo lánh, tôi chỉ nghe nói qua, cũng chưa từng đích thân đến, vì vậy về đánh giá hình thức có thể sẽ có vài sai sót, thực sự có lỗi quá!".
Tiêu Nhi nhìn ngọn núi cao lớn sừng sững rồi quay đầu lại nhìn vào người đàn ông đang nằm trên chiếc xe cứu thương kia, thở dài một hơi, giả vờ ung dung nói: “Không sao, ít nhất chúng ta cũng đã đưa được anh ấy đến đây.
Nhìn cả lộ trình đi thì cũng đã giúp chúng ta tiết kiệm được rất nhiều thời gian rồi."
Nhìn làn mây mù dày đặc trước mắt, trong lòng Ngô Đức Cường hơi nhút nhát, nhưng vì cậu chủ, anh ta vẫn quyết định liều một lần.
Anh ta xắn tay áo lên phụ hoạ thêm: “Đúng, chẳng qua chỉ là mấy ngàn bậc thang thôi mà, cùng lắm thì tôi cũng cậu chủ lên trên đó."
“Đúng, còn có tôi! Mặc dù anh ta là kẻ tàn nhẫn thấy sắc quên bạn, nhưng tôi không phải."
Lục Thiên Bảo nhìn chằm chằm vào gương mặt tàn tạ xanh xanh tím tím kia, khí phách nói: “Tuy cái eo này của tôi không thể cũng được, nhưng tôi có thể giúp mọi người xách túi.
Nhớ năm đó, tôi cũng là người từng lấy được quán quân môn leo núi."
"Hưm, anh cứ nổ đi!" Triệu Thanh Xuân vểnh môi chế bai: “Năm đó chị tôi mới là người đứng đầu của đội leo núi trong trường, điều này Tiêu Nhi có thể làm chứng."
"Được đó, vậy đợi lát nữa thi thử xem, xem ai mang nặng nhiều hơn, xem ai đi nhanh hơn đi!" Lục Thiên Bảo không chịu thua kém.
Triệu Thanh Xuân cũng bướng bỉnh: “Thi thì thi, ai sợ ai!".
Lê Việt Bách đóng máy tính lại, dùng mông đẩy một cái khiến Lục Thiên Bảo đứng bên cạnh Triệu Thanh Xuân bị đẩy ra xa: “Đường đường là một người đàn ông, đòi thi thố với phụ nữ, cũng không biết ngại mà nói ra.
Có bản lĩnh thì thi với ông đây này! Ông đây cũng hơi yếu ớt, chỉ là liên tiếp lấy được quán quân ba năm liền của môn vác nặng leo núi thôi.
Không cần tranh, lát nữa sẽ do tôi cống nhiều nhất."
"Tôi cũng có thể cõng!" "Tôi cũng có thề".
Liên tục có người đứng ra xung phong đảm nhận.
Ngô Đức Cường xúc động nước mắt lưng tròng: "Cảm ơn, cảm ơn mọi người! Tôi thay mặt cậu chủ nhà tôi cảm ơn các v."
Trong hốc mắt của Tiêu Nhi cũng có chút rơm rớm, cô nhìn quanh mọi người, giải thích: "Cảm on ý tốt của mọi người, từ sức khoẻ của người bệnh mà nói, có thể khiêng lên thì sẽ thoả đáng hơn”
“Đúng, tôi cũng cảm thấy khiêng lên sẽ tốt hơn."
Ngô Cường nói thêm vào.
"Vậy thì khiêng đi!”
Lục Thiên Bảo vén mớ tóc dài ở sau gáy lên: “Rút thăm hay là tự do lập tổ, các người cứ sắp xếp, chúng tôi sẽ làm."
Bọn họ chuẩn bị đầy đủ, cả một đội hình mười mấy người, ngoại trừ Tiêu Nhi và Triệu Thanh Xuân ra, còn lại đều là đàn ông thanh niên sức khoẻ cường tráng.
Ngô Cường làm chủ, rất nhanh đã đem tất cả mọi người phân thành ba nhóm chủ lực, mỗi nhóm bốn người: “Mọi người phối hợp với nhau, lần lượt thay đổi.
Người không cần khiêng thì mang túi và hộp thuốc, lúc lên đường dốc cố gắng bảo vệ người bệnh, đừng để anh ấy trượt xuống, rõ cả chưa?" “Được.”
Mọi người cùng nhau hô lên, lập tức bắt đầu sắp xếp đồ đạc, phân công hợp tác.
"Không cần phiền đến mọi người, tôi sẽ tự đi lên trên”
Giọng nói khàn khàn yếu ớt của người đàn ông vang lên, mọi người bây giờ mới phát hiện không biết từ lúc nào mà Hoắc Kiến Phong đã tỉnh lại.
Làn da anh có chút đỏ hồng, trong mắt còn sót lại màu đỏ nhạt nhạt của máu, mặc trên người bộ đồ leo núi màu xanh trắng, đứng tựa vào cửa xe cứu thương, từng bước từng bước bước xuống.
Ngô Đức Cường vội vàng chạy đến đỡ anh: “Cậu chủ, anh chậm thôi."
Hoắc Kiến Phong quay mặt nhìn động viên anh ta, từ chối anh ta đỡ mình, tự mình bước đi về phía Tiêu Nhi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, hoài nghi nhìn bọn họ.
Chỉ mới vài bước, trên trán Hoac Kiến Phong đã đổ mồ hôi.
Anh đứng vững trước mặt Tiêu Nhi, từ từ đưa tay ra: "Tiêu Nhi, con đường phía trước chưa xác định được, em có bằng lòng đi cùng anh không?".
Ánh mắt anh kiên định, đôi mắt sáng rực.
Trái tìm Tiêu Nhi cứ như bị vật gì đó đâm vào.
Hai má cô bất giác đỏ lên, dưới ánh mắt của mọi người không tự chủ được mà lộ ra một chút xấu hổ.
Triệu Thanh Xuân cau mày, lẩm bẩm nói nhỏ với Lê Việt Bằng: "Sao tôi cứ thấy thế này không giống như đi leo núi, mà giống như đang cầu hôn vậy!”
"Xem được thì xem, không xem được nữa thì đừng xem."
Lê Việt Bằng đưa tay ra che mắt cô ấy, kéo cô ấy ra sau lưng.
Tên nhóc này, thật sự biết chọn đúng lúc! Vốn dĩ đang trong lúc bệnh tình hung hãn mà!.
Lục Thiên Bảo cười thầm trong lòng, cười ha ha chào hỏi nhóm người Ngô Cường bên cạnh: “Aiz, cái này để đâu đây? Còn có cái này, cái này đặt ở đâu vậy?" "Ô, để tôi xem xem."
Ngộ Cường lấy lại tinh thần, cũng giúp đỡ những người khác bắt đầu thu xếp đồ đạc, hoàn toàn không để ý đến Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong.
Thế giới dường như bị ngăn cách ra.