Quả nhiên thẳng thắng giống hệt như bố mẹ nó vậy, kiêu ngạo
Tống Anh Hoa thầm thở dài một hơi, nhưng trên gương mặt lại nở một nụ cười từ ái: "Ông cảm thấy điều cháu vừa nói rất có lý. Nhưng mà tuổi ông đã lớn rồi, không thể nghĩ nổi chuyện của ba mươi năm sau xa xôi như vậy. Không bằng, ông giao STAR cho cháu, tương lai cháu muốn phát triển cũng được, muốn chuyển chỗ cũng được, đều tùy cháu hết, có được không?"
Vân Thiên ngồi ngay ngắn, chớp chớp đôi mắt đen sáng ngời, nhếch môi mỏng: "Không được."
Hai từ đơn giản, gọn gàng dứt khoát.
Tống Anh Hoa rõ ràng đã nghe thấy mùi vị của sự ghét bỏ: Thứ bố mẹ cháu không cần, ông còn đưa cho cháu? Hừ, cháu mới không thèm đâu!
Ông ta đẩy đẩy lớp da lỏng lẻo trên mặt, cười càng thêm dịu dàng hơn: "Cháu còn nhỏ như vậy, lại thông minh như vậy, lẽ nào không muốn lập nghiệp sao? Bố mẹ cháu muốn đồng cam cộng khổ với nhau, nhưng mà cháu không giống họ. Nếu như cháy thừa kế STAR của ông, vậy cháu sẽ có xuất phát điểm càng cao hơn so với những bạn nhỏ khác, tương lai cháu muốn làm gì cũng được. Lấy sự thông minh của cháu, ông cảm thấy cháu chắc chắn có thể lưu danh sử sách."
Vân Thiên cong môi, nhàn nhạt nói: "Cái này không cần thiết. Đời trước không quản tên đời sau, người cho dù có lợi hại đến đâu sau khi chết chẳng qua cũng chỉ là một nắm đất cát mà thôi. Huống hồ, y dược là chuyên môn của bố mẹ cháu, cháu không có hứng thú chút nào. “Vậy thì cháu có hứng thú với cái gì?” Tống
Anh Hoa tò mò.
Nhưng Vân Thiên còn chưa kịp trả lời thì ông ta đã vội vàng nói: "Cho dù cháu có hứng thú với cái gì, không phải đều phải dựa vào tiền bạc mới có thể nghiên cứu chuyên sâu được hay sao? Cháu thừa kế tập đoàn, chỉ cần để tập đoàn phát triển ổn định, thì sẽ có của cải dùng mãi không hết, không phải cháu liền có thể thỏa thích nghiên cứu chuyện cháu cảm thấy hứng thú rồi sao?"
Vân Thiên nghiêm túc nhìn ông ta: "Ông nhìn xem, cháu có giống người thiếu tiền hay không? Nếu như cần, cháu sẽ tự kiếm."
Tổng Anh Hoa giật mình, thằng nhóc trước mặt rõ ràng giống Hoắc Kiến Phong như đúc.
Còn nhỏ tuổi mà đã kiêu ngạo như vậy, tương lại thành tựu chắc chắn sẽ vô cùng nổi bật.
Nhưng bây giờ vấn đề mấu chốt là, phải làm thế nào thì ông ta mới có thể hợp tình hợp lý bồi thường cho bọn họ, hơn nữa còn phải khiến cho bọn họ vạch rõ ranh giới với Phấn Trại.
Trong phòng làm việc, Tống Anh Hoa dựa vào ghế mát xa, than ngắn thở dài.
Kent rót cho ông ta một tách trà, khẽ khuyên nhủ nói: "Sếp, cám dỗ không được, chúng ta còn có thể chơi bài tình cảm nha?" "Bài tình cảm?" Tống Anh Hoa cười khổ: "Năm đó mẹ nó bởi vì sự xuất hiện của tôi, mới buồn bực mà chết. Nó không nhưởng mày trợn mắt chống cự tôi, là đã khoan dung với tôi lắm rồi. Tôi nào có mặt mũi chơi bài bình cảm với nó được cơ chứ!" "Sếp, vậy ông không muốn cô cả và cậu tách khỏi Phấn Trại sao?" “Đương nhiên muốn." Tống Anh Hoa ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Nhưng mà, cậu cảm thấy tôi còn có mặt bài sao?"
Ông ta lo lắng, lại không kiểm soát được họ khan.
Kent không nói, chỉ cong môi cười. Mười phút sau, Tiêu Nhi vội vàng bước vào phòng làm việc.
Tống Anh Hoa ngồi ở khu vực tiếp khách, trên bàn trà nhỏ trước mặt có một cốc nước ấm cùng một đống thuốc bổ lớn." Tiêu Nhi nhíu chân mày: "Không phải ông đã đồng ý với tôi sẽ không uống những thứ này nữa, giao cơ thể cho tôi rồi sao?" Vừa rồi Kent nói Tống Anh Hoa lại bắt đầu uống những thứ thuốc này, ngăn cũng không ngăn được, cô vẫn không tin.
Tống Anh Hoa uống một ngụm nước, chậm rãi mở nắp chai từng lọ thuốc bổ ra: "Sức khỏe của ta đã thế này rồi, nếu như không tiếp tục điều dưỡng sợ rằng chống đỡ không được bao lâu. Công ty còn có rất nhiều chuyện chờ ta đến giải quyết, ta không thể bỏ mặc tâm huyết mấy chục năm qua mà không quan tâm! Tiêu Nhi, xin lỗi, ta thật sự không làm được."
Tiêu Nhi nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, dở khóc dở cười giật giật khóe miệng: "Vậy ông muốn thế nào? Không có cách giải quyết nào khác sao?" "Có, đương nhiên có. Nhưng mà..."
Khi Tống Anh Hoa nói đến đây, ông ta nhìn cô thật sâu, thở dài: "Ôi, thôi quên đi, ta không muốn làm khó con, cứ như vậy đi."
Tiêu Nhi ôm cánh tay, bất đắc dĩ nhìn ông tai "Vậy ông xem thế này, tôi giúp ông trông công ty, giải quyết việc của công ty, ông cứ điều dưỡng thân thể cho tốt, được không? "Được được, đương nhiên được."
Tống Anh Hoa kích động buột miệng thốt ra, lại bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Tiêu Nhi, ông ta mới biết kỹ năng diễn xuất của mình quá tệ.
Không có cách nào, con gái tự mình mở miệng, ông ta căn bản không có cách nào cần thận từ chối, đồng ý hoàn toàn là phản xạ có điều kiện. "Xin lỗi, Tiêu Nhi, ta..." "Được rồi, ông không cần giải thích. Tôi đồng ý với ông, cá nhân tôi sẽ tự mình giúp ông quản lý công ty" Tiêu Nhi dứt khoát ngắt lời nói: "Nhưng mà, chỉ giới hạn trong việc quản lý thôi. Đương nhiên, tôi còn có một điều kiện, chính là sau khi giao công ty cho tôi quản lý, ông không được nhúng tay vào bất kỳ chuyện gì của công ty nữa, bao gồm kế hoạch tương lai vân vân, tất cả mọi chuyện. Ông có thể làm được không?" "Có thể, có thể, đương nhiên có thể"
Tống Anh Hoa gật đầu lia lịa, trên gương mặt luôn điềm tĩnh và nho nhã không giấu được niềm hạnh phúc.
Bước đầu tiên cứ để cho cô vào công ty, quan hệ giữa con rể và Phấn Trại, Phấn Trại và cô, có thể để cho bọn họ tự mình giải quyết. Nếu như ông ta đoán không sai, Phấn Trại cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ khi bọn họ dính dáng đến STAR.
Dù cho kế hoạch này có hơi vòng vo nhưng chỉ cần có thể đạt được mục đích thì đó là kế hoạch tốt nhất.
Tống Anh Hoa nghĩ vậy, không khỏi hơi nhếch khỏe miệng. Nhưng chưa kịp vui mừng được một giây, ông ta đã họ sặc sụa vì cảm xúc không ổn định: "Khụ, khụ, khụ...
Tiêu Nhi đem vẻ mặt của ông thu hết vào tầm mắt, lại dừng lại trong tiếng ho khan, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.