Vân Thiên không buồn để ý đến những lời cảm ràm của cô ấy, vừa ngửi mùi hương trong không khí vừa sải bước nhanh hơn.
Mà ở một đầu khác của mê cung vườn hoa, Hoặc Kiến Phong đang chậm rãi đi về phía trước.
Bỗng nhiên, một cơn gió nhẹ thổi qua, anh nghe được có tiếng người nói chuyện thoảng qua, xen lẫn trong tiếng lá cây xào xạc.
Chẳng lẽ, sắp đến lối ra rồi?
Anh dừng chân lại, chăm chú lắng nghe. Tiếng người nói chuyện ngắt quãng, lúc nghe được lúc mất, có vẻ vẫn còn cách nơi đây một quãng đường. Lại có một cơn gió nhẹ phát qua, hình như trong không cóxen lẫn một mùi hương quen thuộc.
Hoắc Kiến Phong hơi nhíu mày, nhưng lập tức thả
lòng.
Tiêu Nhi có nói Vân Thiên dắt theo Lucy tới tim anh, chẳng lẽ hai đứa nó tới rồi?
Nghĩ đến đây, trên mặt Hoắc Kiến Phong không kìm được lộ ra một chút vui mừng, anh men theo mùi hương trong không khí, vội vàng sải bước.
“Thiếu chủ, xin chờ một chút!"
Một giọng nói quen thuộc đột nhiên truyền đến từ phía sau, khiến Hoắc Kiến Phong không thể không dừng bước.
Anh quay đầu, liền thấy Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp, mỗi người dắt theo một đội bảo tiêu nữ, vừa thờ hồn hển vừa đuổi theo.
“Thiếu chủ, ngài không cần phải đi nữa." Hồng Nhung chạy vội đến, trên mặt chứa đầy ý cười: “Bà chủ đã đồng ý giúp ngài hoàn thành một yêu cầu, hiện tại ngài có thể trở về đàm phán hoà bình với bà ấy rồi
“Chỉ vậy thôi hả?" Hoắc Kiến Phong nhường mày.
“Vâng." Hồng Nhung hoang mang gật đầu: "Nhiều đó còn chưa đủ sao?"
Hoắc Kiến Phong không nói gì, dứt khoát xoayngười tiếp tục đi về phía trước.
Hồng Những căn răng, vội vàng tiến lên ngăn cản anh “Thiếu chủ, ngài thật sự không thể đi về phía trước nữa. Hiện tại ngài phải lập tức trở về xin lão Phật gia cứu mẹ nuôi của ngài, thân thể của bà ta đang chuyển biến xấu rất nhanh, đã không chịu đựng nổi nữa rồi.
“Đúng vậy thừa thiếu chủ, tình hình của mẹ nuôi của ngài đang rất nguy kịch, nếu kéo dài nữa thì dù có thuốc giải cũng vô dụng" Bạch Bách Hợp đuổi theo, nôn nóng phụ họa.
Bởi vì tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của hai người, âm thanh ban nãy mà anh nghe được cũng bị át đi, hoàn toàn không nghe thấy nữa.
Đôi mày tuấn tú của Hoắc Kiến Phong nhăn lại, anh lịch sự gật đầu với hai người: "Cảm ơn lời nhắc nhở của hai cô, nhưng cảm phiên hai cô im lặng một chút, tôi muốn tiếp tục đi về phía trước. Tôi có thể cảm giác được, bên kia có một thứ rất quan trọng đối với tôi."
Hồng Nhung và Bạch Bách Hợp nhìn nhau một cái, không khỏi luống cuống cả lên.
Hồng Nhung giang hai cánh tay ngắn lại anh cười khổ nói: Thiếu chủ, nơi này là mở cung, làm sao mà có thứ gì được chứ? Mà mẹ nuôi của ngài là một sinhmệnh sống sở sở đó! Bà ta sắp không chịu nổi nữa rồi! Nếu không phải như vậy, ngài nghĩ tại sao bọn tôi lại phải vào đây tìm ngài chứ?"
Cô nói, sau đó nháy mắt ra hiệu với Bạch Bách
Hop.
Bạch Bách Hợp lập tức lấy máy tính bảng ra, đưa tới trước mặt Hoắc Kiến Phong: “Đúng vậy, thiếu chủ Cô Tiêu vừa mới kết thúc đợt cấp cứu cho mẹ nuôi của ngài, bác sĩ cũng đã chính thức thông báo cho cô Tổng về chuẩn bị hậu sự. Nếu ngài không tin có thể tự mình xem."
Hình ảnh trong video là dạng nhiều màn hình phát đồng loạt, có video Tiêu Nhi và nhân viên y tế nỗ lực cấp cứu cho Vũ Tuyết Như trong phòng bệnh; có video bác sĩ thông báo tin dữ cho Tổng Phi Phi ngoài phòng bệnh; còn có video Tổng Phi Phi quỷ trên mặt đất khổ sở cầu xin Tiêu Nhi; còn có video Hoắc Tuấn Tú đưa ra đề nghị với Tiêu Nhi dưới gara ngầm...
Tuy rằng không thể nghe rõ thanh âm trong video,. ngôn tình hoàn
nhưng Hoắc Kiến Phong vẫn có thể biết được tình hình nghiêm trọng của Vũ Tuyết Như thông qua biểu tình vô vọng của bạn họ.
Thấy sắc mặt Hoắc Kiến Phong trầm xuống, Bạch Bách Hợp thu lại máy tính bảng, cũng tranh thủ thờigian đưa ra kiến nghị: “Thiếu chủ, chúng ta về tìm bà chủ trước đi! Ngài có thể đi xa được như vậy, bà ấy rất tán thường về ngài, nhất định sẽ không nở lòng nào làm căng mối quan hệ hai bên. Giờ ngài về xin bà ấy giúp ngài cứu mẹ nuôi, sẽ có lợi thế hơn trước kia nhiều, tôi cảm thấy lần này ngài có thể thuyết phục bà ấy thành công."
Hồng Nhung vội vàng gật đầu: “Phải đó phải đó. Thiếu chủ, cứu người quan trọng hơn! Mang thuốc từ nơi này về cũng cần tốn thời gian, chúng ta không thể chậm trễ nữa."
"Đúng vậy! Bà chủ không phải hạng người không nói đạo lý, giờ chúng ta cứ cứu mẹ nuôi của ngài trước đã, rồi từ từ thương lượng chuyện của ngài và cô Tiêu với bà ấy. Tôi tin chỉ cần hai người nỗ lực và ra sức nhiều hơn, bà chủ sẽ đồng ý thôi."
Bạch Bách Hợp vừa dứt câu, đã nghe một giọng trẻ con non nớt vang lên.
"Từ lúc nào mà chuyện của bố tôi và mami tôi còn cần phải cố gắng ra sức mới có thể thành công vậy hå?"