Dương Liễu cổ làm ra vẻ kinh ngạc nhướn mày, mặt đầy vẻ sửng sốt: "Phấn Trại dùng y thuật để làm hưng thịnh đất nước. Cả dòng họ nhà họ Phí lấy y thuật làm gốc, mà cậu lại hoàn toàn không biết y thuật? Vậy, bà cụ sao còn muốn để cho cậu trở lại thừa kế Phần Trại của chúng tôi? Thế há chẳng phải tức cười lắm hay sao?"
Mọi người nghe được lời của Dương Liễu, không kìm được mà biến sắc.
Cô ta nói tới chỗ này, tựa như phát giác lỡ lời, vội vàng che miệng: "Ôi, tôi không có ý tứ gì khác, chẳng qua là bà cụ như bây giờ thật sự khiến tôi lo âu cho tương lai của Phấn Trại! Bà cụ từ trước đến giờ luôn chỉ chọn người hiền. Thế sao khi đến chỗ các người, ngay cả tác phong làm việc cũng thay đổi thế này?"
Cô ta nói ra nói vào, đều là khinh khi Vân Thiên và nghi ngờ bọn họ.
Có người cau mày, ánh mắt đồng cảm với Vân Thiên, trong lòng thầm nghĩ: Quả nhiên đứa trẻ không có bề trên che chở, thật là đáng thương.
Có người thờ ơ chỉ muốn xem kịch vui, dáng vẻ cười trên sự đau khổ của người khác.
Lucy trầm mắt xuống, đang muốn đối đáp lại thì bị Vân Thiên liếc một cái ngăn lại.
Vân Thiên nhìn về phía Dương Liễu, bỗng dựng rủ mi mắt xuống, áy náy nói: "Thầy cô có nói, trách nhiệm của học sinh là học tập cho giỏi; trách nhiệm của công nhân là làm việc cho giỏi; trách nhiệm của người ra quyết định là làm quyết sách cho thật tốt. Vân
Thiên vẫn còn nhỏ, trách nhiệm là học tập cho giỏi. Chị Dương Liễu, trách nhiệm của chị là gì?"
Cô ta là cái gì?
Cô ta chẳng là cái gì hết!
Cô ta nhiều lắm cũng chỉ được xem là người xuất sắc trong lớp hậu bối nhà họ Bạch. Ở chỗ này, quan hệ cùng lắm cũng chỉ được tính là một người đi làm công, căn bản không có tư cách nghi ngờ bất kỳ quyết định nào của trưởng bối, huống chi là của bà cụ.
Mọi người đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười trộm.
Dương Liễu ngây người. Thật sự cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cuối cùng người làm trò cười lại là cô ta!
Cô ta âm thầm nghiến răng nghiến lợi, đang lúc muốn nổi giận, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lan cô cô dẫn theo người vội vàng đi vào. "Bà cụ thể nào rồi?" Lan cô cô mấy bước đến mép giường, mặt đầy vẻ lo âu. Mọi người thấy Lan cô cô, trên mặt đều lộ ra vẻ kính sợ.
Các bác sĩ vội vàng lắc đầu: "Tất cả đều bình thường, không tìm ra được nguyên nhân."
Lan cô cô mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội khom người khẽ bắt mạch của bà cụ. Sau đó, chân mày nhíu chặt lại.
Cô ta đổi từ bên phải sang bên trái, lại từ bên trái đổi lại bên phải.
Như vậy hai ba lần, cô ta mới bất đắc dĩ buông tay của bà cụ xuống, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Mạch đập hoàn toàn không có vấn đề, tại sao có thể như vậy?"
Mẫu Đơn đứng ở trong đám người xung quanh, nhìn dáng vẻ của bà cụ, khóe miệng mấp máy, cuối cùng lên tiếng, nói: "Thật ra thì, thật ra thì cả dòng tộc chúng tôi trước kia cũng có người mắc chứng bệnh này, chẳng qua là đã rất lâu rồi, tôi cũng không dám chắc chắn lắm. Nhưng nếu nhìn triệu chứng của bà cụ bây giờ cũng không khác biệt là bao."
Vân Thiên cùng Lucy hai mắt nhìn nhau một cái, im lặng vểnh tai.
Lan cô cô lo lắng nói: "Bệnh gì? Có cách nào trị hay không? Cô biết cái gì thì mau nói hết ra."
Mẫu Đơn hơi chần chừ, chậm rãi nói: "Bệnh này có một cái tên rất dễ nghe, gọi là: Mỹ nhân ngủ. Tên sao ý vậy, một khi phát bệnh thì sẽ giống như công chúa ngủ trong rừng, ngủ rất say. Không vận động, không hấp thụ dinh dưỡng, các chức năng trong cơ thể sẽ càng ngày càng kém, sau đó cơ quan nội tạng thoái hóa, càng về sau nữa thì e là sẽ ngủ mãi mà không tỉnh."
Thấy trên mặt mọi người lộ vẻ nặng nề, bà ấy vội vàng bổ sung thêm, nói: "Nhưng tôi cũng chưa từng thấy tận mắt, tôi cũng không xác định rốt cuộc bà cụ có phải mắc chứng Mỹ nhân ngủ hay không...
Lời trấn an như vậy nói cũng chẳng khác nào như chưa nói. Mọi người nhìn nhau trao đổi ánh mắt, biểu tình mỗi người cũng trở nên phức tạp.
Lo âu, đau lòng, còn có thấp thỏm và hoang mang ngỡ ngàng không biết thế nào.
Dương Liễu trao đổi ánh mắt với trợ lý bên người, khóe miệng hơi cong cong khó mà phát hiện ra.
Lan cô cô hơi suy nghĩ, nhanh chóng quyết định: "Bất kể có phải là chứng bệnh Mỹ nhân ngủ đó hay không, chúng ta bây giờ cũng không được hoảng loạn. Điều quan trọng nhất trước mắt chính là phong tỏa tin tức, ổn định lòng người."
Cô ta đảo mắt nhìn mọi người, ánh mắt kiên định ác liệt: "Nếu như tình hình trong phòng này vào tối ngày hôm nay bị truyền đi dù chỉ nửa chữ, tôi nhất định truy cứu tới cùng. Các người tốt nhất nhớ cân nhắc cho kỹ càng một chút."
Mọi người liền vội vàng gật đầu tỏ thái độ tuyệt sẽ không tiết lộ, Lan cô cô lúc này mới nhìn về phía Mẫu Đơn: "Phiền bà dẫn tôi đi xem ghi chép sử liệu của mọi người một xíu. Tôi muốn kiểm tra đối chiếu một chút, xem thử có manh mối gì có thể dùng hay không." "Không thành vấn đề." Mẫu Đơn gật đầu, lúc này dẫn Lan cô cô rời đi.
Cửa phòng khép lại, Dương Liễu lập tức lại lớn lối: "Ngay cả Lan cô cô cũng bỏ tay không có cách gì. Cô Mẫu Đơn còn nói là bệnh di truyền, lần này bà cụ chỉ sợ rằng...
Câu nói kế tiếp, cô ta không có nói ra, nhưng có mấy người trên mặt đồng loạt lộ ra biểu tình đã hiểu ý ngầm.
Vân Thiên tỉnh rụi thu hết vào mắt phản ứng của mọi người. Trong đáy mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ lạnh lẽo, ngoài miệng nói giọng trẻ con ngu ngơ: "Mọi người đều sống ở đất nước của y dược, từ lúc còn nhỏ đã được đào tạo làm cao thủ trong ngành y, nếu ngay cả chứng bệnh Mỹ nhân ngủ của người nước mình còn không chữa được, chuyện này nói ra ngoài há chẳng phải là để cho người khác chế cười hay sao?"
Dương Liễu cười nhạt: "Thiếu chủ nhỏ, cái gì cậu không biết thì không nên nói lung tung. Bà cụ tâng bốc cậu lên tận trời xanh, nếu cậu giỏi đến thế thì cậu làm đi!"
Chung quanh có người cười lên phụ họa, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên đều là khinh miệt.