Cậu bé nói chắc như đinh đóng cột, nhưng giọng của một đứa nhóc dù có nghe thế nào cũng giống như đang tâng bốc mẹ mình quá đà. "Nói khoác mà không biết ngượng! Tôi thấy y thuật của mẹ cậu chưa chắc đã tốt, nhưng bản lĩnh khoác lác nhất định là không ai bằng. Nếu không thì sao cái miệng nhỏ của cậu lại có thể ba hoa được như vậy chứ?" Dương Liễu cười nhạo nói.
Ngay sau đó mọi người cũng cười lên hùa theo cô ta.
Lucy mặt không cảm giác lướt nhìn biểu cảm của tất cả mọi người, bàn tay bằng sắt để xuôi bên người răng rắc co lại thành nắm đấm, tựa như muốn ngay giây kế tiếp sẽ xông đến đánh cho bọn họ thành bã.
Bỗng nhiên, tay đấm bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại nằm lấy.
Vân Thiên nhìn Lucy, im lặng lắc đầu một cái.
Sau đó, Vân Thiên quay đầu nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt khinh miệt hơi ngừng ở trên người Dương Liễu: "Chúng ta cùng chờ mà xem. Gương mặt kia của cô bị đánh sưng thì có khi sẽ còn đẹp hơn đấy."
Nói xong, cậu bé kiêu căng hất cắm, cũng không thèm quay đầu lại mà kéo Lucy đi.
Cửa phòng chậm rãi đóng lại, Dương Liễu nhìn chằm chằm bóng lưng của Vân Thiên, ánh mắt âm lãnh như rắn độc.
Thằng con hoang, cứ chờ đó cho tao Lúc hoàn toàn ra khỏi phòng của bà cụ, rời khỏi phạm vi ánh mắt của tất cả mọi người, Lucy lật ngược bàn tay nhỏ bé của Vân Thiên lên, thấp giọng nói: "Anh trai, căn bệnh này của bà cụ mới nghe đã thấy rất phiền phức. Hơn nữa cũng có nhiều người kiểm tra qua rồi, ai cũng bỏ tay không có cách nào. Đến lúc đó, anh sẽ không tự tát vào mặt mình đó chứ?" "Không thể nào!" Vân Thiên đáp như đinh đóng cột, ánh mắt đầy vẻ chắc chắn: "Anh tin tưởng mẹ. Mẹ tuyệt đối sẽ không để cho anh thất vọng."
Khóe miệng của Lucy giật một cái, đây chính là tin tưởng đến mù quáng trong truyền thuyết hay sao? Chỉ bằng hai chữ tin tưởng, thì có thể nói mấy lời vô lý và tự tin ngút trời như thế sao?
Không, cái này nhất định là phong độ vương giả trong truyền thuyết! Là khí thế nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt mà chỉ vương giả mới có!
Không hổ là chủ nhân ưu tú nhất của cô ấy!
Bóng đêm đen như mực, vừa sâu vừa nặng nề.
Phương Thảo canh giữ ở bên mép giường, lờ mờ cảm nhận nhịp tim đập càng lúc càng yếu ớt của bà cụ, trái tim đập loạn lên: "Lan cô cô, tài liệu cô cũng đã xem, cách chữa trị mọi người cũng đã nghĩ tới. Không thì, tôi đi báo việc này với các trưởng lão trong dòng họ? Bọn họ kiến thức uyên bác, có lẽ biết xử lý chuyện của bà cụ như thế nào?"
Có người bác sĩ phụ họa theo, nói: "Đây cũng là một biện pháp, đặc biệt là mấy vị trưởng lão ở tổng bộ. Bọn họ đều là tiền bối, dù nhất thời không khiến cho bà cụ khỏe lại, nhưng có thể trì hoãn bệnh tình cũng tốt lắm rồi." "Đừng nói kêu trưởng lão tới, coi như có gọi người của cả dòng họ đến cũng vô ích mà thôi!" Lan cô cô buông tài liệu trong tay xuống, lạnh lùng lướt mắt qua hai người vừa nói chuyện: "Mấy người bị bệnh này trước đó đều im hơi lặng tiếng qua đời trong giấc mộng. Không có đau đớn, không có triệu chứng, nếu như các trưởng lão có biện pháp, những người đó sẽ chết hay sao?"
Vành mắt Phương Thảo đỏ ửng, run run nói: "Vậy, bà cụ phải làm sao đây? Không có cách gì khác hay sao? Hay nói người ngoại tộc liên lạc với chuyên gia nước ngoài, xem thử có thể hay không..." "Về rồi, họ về rồi." Tiếng bước chân dồn dập truyền tới, Bạch Tiểu Liên dùng sức đẩy cửa ra, thanh âm của Phương Thảo hơi ngừng lại. "Kêu la om sòm, còn ra thể thống gì!" Dương Liễu nhẹ quở trách, đáy mắt là vẻ khinh bỉ không chút giấu diếm: "Ai về?"
Bạch Tiểu Liên nuốt nước miếng một cái, đứng thẳng người: "Chị Bách Hợp và chị Hồng Nhung, hai chị ấy đưa Thiếu chủ cùng Thiếu chủ phu nhân về rồi."
Mọi người ở trong phòng đưa mắt nhìn nhau một cái, cũng không thèm để ý đến điệu bộ, đồng loạt đi đến bên chỗ cửa sổ chen chúc nhìn.
Dưới lầu.
Hoắc Kiến Phong đi sóng vai cùng với Tiêu Nhi, những người khác đi theo phía sau.
Bọn họ mới vừa đi qua vườn hoa hình mê cung để bước vào tiền viện, Vân Thiên cùng Lucy liền chạy đến nghênh đón. "Mẹ!" Trên mặt Vân Thiên đầy ý cười, đôi chân ngắn như vừa được bắn khỏi khẩu đại bác, đổ nhào vào trong ngực Tiêu Nhi.
Tiêu Nhi giang hai cánh tay, ngồi xổm người xuống ôm cậu bé lên: "Cục cưng!"
Vân Thiên lập tức ôm cổ cô, rỉ tại thấp giọng nói đôi câu.
Biểu tình trên mặt Tiêu Nhi ngẩn ra, nụ cười chợt sâu hơn: "Cục cưng, mẹ cũng nhớ con!"
Cô nhéo da thịt mềm mềm trên mặt Vân Thiên, nhẹ nhàng áp lên trán cậu bé: "Lớn rồi, biết xấu hổ rồi à? Nói mấy câu tình cảm với mẹ cũng phải lén lút thế? Không sao, dù con lớn đến năm mươi tuổi rồi thì con vẫn là con trai nhỏ cưng của mẹ"
Nhìn hai mẹ con thân mật với nhau, Hồng Nhung kéo kéo cánh tay của Bạch Bách Hợp, nhìn mà thấy thích, nói: "Dễ thương quá! Thật là đáng yêu!"
Bạch Bách Hợp lạnh lùng đẩy tay cô ta ra, trêu chọc nói: "Thích thì tự sinh một đứa đi."