Ngô Đức Cường lo lắng mím môi, muốn nói rồi lại thôi.
Hoắc Kiến Phong tựa lưng vào ghế, thờ d nhìn phía trước: "Tôi biết anh muốn nói gì. Họ nói đúng, giấy không giữ được lửa. Vi sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ, thì lựa ngày không bằng cứ ngẫu nhiên đi. " "Không hồ là cậu ba mà, thật là dũng mãnh ngang ngược" Ngô Đức Cường thẩm ngưỡng mộ, nhưng trong lòng vẫn không khỏi lo lắng, như vậy thì bọn họ sẽ hoàn toàn rơi vào kế hoạch của cô Trần sao?
Đang định nói thì điện thoại đột ngột vang lên, anh ta không còn cách nào khác đành phài nhận trước: "Alo." "Vâng. Văng. Tôi hiểu."
Lát sau, Ngô Đức Cường cúp máy, quay sang nhìn Hoắc Kiến Phong: "Cậu ba, có vài giám đốc của công ty đang gọi điện thoại tới. Hằn là bọn họ đã xem được chương trình trực tiếp buổi tối, hoặc là lấy được tin tức từ những người khác trong công ti. Bon họ, bon họ muốn mời cậu trở lại họp."
Hoắc Kiến Phong mệt mỏi nhắm mắt lại: "Anh nói cho bọn họ biết hiện tại tôi không có thời gian, sau khi bổ mẹ tôi xuất viện tôi sẽ nói hết mọi chuyện. Về phần công ty, nếu giá cổ phiếu biến động mạnh vì chuyện này, nhà họ Hoắc sẽ không để bọn họ gánh vác tổn thất."
Suy cho cùng thì những người này đều chỉ xem trọng lợi ích từ nhà họ Hoắc mà thôi.
Bạch Vũ bất lực thở dài, dựa theo phân phó của Hoắc Kiến Phong, gọi điện trở lại.
Nhà họ Hoắc, nhà chính.
Bà cụ Hoặc dựa vào ghế sô pha, vừa xem bản tin trực tiếp trên TV, không dám tin doi ánh mắt: "Chuyện này, đây là tôi nghe lầm nhìn lẩm sao? Kiến Phong nói nhăng nói cuội cái gì đấy?"
Di Mẫn đứng sau ghế sô pha dụi dụi mắt không tin: "Bà chủ, bà không nghe nhẩm đâu. Cậu ba vừa thật sự vừa mới thửa nhận cậu ấy không phài con cháu nhà họ Hoắc, hơn nữa còn không có máu màu gì với ông bà chủ."
Bà cụ Hoắc nắm chặt tay thành nắm đám, nên mạnh vào tay vịn ghế sô pha: "Đang yên đang lành, sao lại xuất hiện cái thân thế này chứ? Nó không phải con cháu nhà họ Hoắc thì là con cháu nhà ai? Thật là nhảm nhỉ."
Dì Mẫn nhanh chóng vỗ lưng bà cụ dỗ dành: "Bà chủ, đừng lo lắng. Hay là, đây chỉ là phương thức quan hệ công chúng đề cậu ba đối phó với mấy tình huống xảy ra gần đây?"
Bà cụ Hoắc quả quyết lắc đầu: "Không thể nào. Nói chuyện này sẽ chỉ khiến nó trở thành mục tiêu chỉ trích của công chúng, không giúp gì được cho chuyện xảy ra ở nhà cà." "Chính vì vậy tôi mới nghĩ đây có thể là sách lược của cậu ba. Trước tiên để bọn họ thả lòng cảnh giác. Hoặc nói là kéo mọi sự chú ý đến chỗ mình, như vậy họ sẽ bớt để ý đến ông chủ và bà chủ, đúng không?"
Bà cụ Hoắc cau mày: "Cho dù có thể như vậy, tôi vẫn không thể yên lòng được, cô lập tức gọi nó quay về đi, nhất định phải hỏi rõ ngay mặt mới được." "Vâng." Di Mẫn lên tiếng đáp lại, quay đầu gọi Hoắc Kiến Phong.
Bà cụ Hoắc đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó: "Chờ đã, bọn họ còn nói cái gì nữa? Tuấn Tú ra tu? Nó đâu rồi?"
Di Mẫn quay đầu lại, cười trấn an: "Bà chủ, hai câu chủ đều là người biết tính toán, bà đừng lo lắng, tôi sẽ gọi cậu ba lập tức trở về, mọi chuyện sẽ rõ ràng." "Ừ, cũng có lý, cô gọi ngay cho Kiến Phong đi."
Bà cụ Hoắc thở dài thườn thượt, lo lắng siết chặt hai tay, tự nhù: "Nhà đã đủ loạn rồi, mấy đứa nhỏ này còn muốn nháo cái gì nữa?"
Nhà trọ Phong Lan, phòng số 1208.
Ở trên ghế sô pha, xem tin tức TV, thầy Hoắc Kiến Phong đích thân thừa nhận mình không phải con nhà họ Hoắc, Tổng Phi Phi và Hoắc Vân Hạo vui vẻ nâng ly rượu. "Chúc mừng."
Hoắc Vân Hạo nhấp một ngụm rượu, cười to đắc thắng: "Hừ, đứa con hoang này còn giả bộ bình tĩnh. Sau đó các giám đốc công ty làm ấm ĩ lên, sau này bác cà ra mặt, toàn bộ nhà họ Hoắc chính là giang sơn của chúng ta."
Tống Phí Phi đặt ly rượu xuống, đứng day, khóe miệng hung ác nhếch lên: "Ngu xuẩn. Nhà họ Hoắc đáng giá mấy đống chu? Cái chúng ta muốn là toàn bộ tài sản của anh ta, bao gồm cả những thử anh ta đưa cho con khốn Ôn Thục Nhi và đứa con hoang kia. Toàn bộ."
Hoắc Văn Hạo sửng sốt, lập tức bật cười: "Ha ha ha, dúng. Đúng vậy, thử chúng ta muốn là toàn bộ mọi thử của anh ta. Nhà họ Hoắc chúng ta nuôi dưỡng anh ta, cho nên bất kể là tài hoa hay quyền lực mà anh ta có, đều thuộc về nhà họ Hoắc. Nếu anh ta có bản lĩnh thì sau này đừng có mà dùng mấy thứ học được từ nhà họ Hoc."
Tống Phi Phi nhướng mày, khẽ nói: "Nếu như ở cổ đại, đây cũng là buộc anh ta tự phế võ công? Cậu muốn giết anh ta à?"
Trong mắt Hoắc Vân Hạo lỏe lên ý hận nồng nặc.
Anh ta đặt nặng ly rượu xuống bàn trà nhỏ, đột nhiên đứng dậy: "Đúng vậy, tôi chỉ muốn ép chết anh ta. Chỉ cần tôi nghĩ tới sau này anh ta không có cái gì, bị người ta giẫm dưới chân là tôi đã cảm thấy vô cùng thoài mái. Hoắc Kiện Phong nằm mơ chắc cũng không tưởng tượng nối mình sẽ có ngày như thế."
Đúng vậy, anh cao ngạo tự phụ như vậy, đời này hẳn sẽ không tưởng tượng nổi.
Trong lòng Tống Phi Phi âm thầm xúc động, trong tròng mắt dao động một chút rồi biển mất: "Đừng vội khoe khoang, kết quả cuối cùng như thế nào, không ai đoán trước được đâu.”