Từ một cái biến thành hơn mười cái, từ mười cái lại biến ra thành mấy chục cái, từ mấy chục cái lại biến thành mấy trăm cái...
Lucy quét hình ảnh hết một lúc mới biết được mấy này giống như là nhiều loại cành cây, trộn lẫn với nhau, không hề có một chút quy luật nào cả.
“Anh trai, hoa ở đây đẹp ghê nha, anh xem bên kia thì dùng hoa tường vi bên thành hình con chim, còn có hình một vị La Hán được bên từ hoa nhài mùa đông, bên kia là một con gấu mèo làm từ hoa bách hợp. hay Hay là mình ở lại đây một tí, sẵn tiện ngắm hoa luôn đi anh?"
Vân Thiên nhìn cô ấy một cái: "Em có biết là còn rất xa nữa mới tới nơi không? Hơn nữa cũng không có người dẫn đường cho chúng ta, lỡ may chúng ta bị lạc ở trong này không thể ra được thì sao?""Không thể nào!" Lucy ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Bọn họ không cho người dẫn đường cho chúng ta không phải là vì chủ của nơi này muốn thử thách chúng ta hay sao? Chúng ta đã vượt qua nhiều cửa ải thử thách như vậy rồi, người đó chắc cũng phải nhìn ra được thực lực của chúng ta rồi chứ? Chẳng lẽ người đó chỉ muốn nhìn thấy chúng ta bị xấu mặt thôi hả?"
"Cho dù là người đó muốn gì thì chúng ta cũng không thể ngồi ở đây mà chờ chết được." Vân Thiên nghiêm túc nói: "Mặc dù chúng ta đã vượt qua được nhiều mê cung, nhưng mấy cái mê cung này, cái sau hơn cái trước rất nhiều, mà cái mê cung chúng ta lang đứng ở đây chắc hẳn là còn khó hơn cái vừa rồi nữa. Nếu như em thấy mệt thì chúng ta có thể nghĩ ngơi một lát sau khi ra khỏi mê cung này.
“Em không mệt, không mệt, em chỉ là một người máy thôi, sao có thể mệt được, em chỉ thấy hơi chóng mặt thôi." Lucy vội vàng đứng nghiêm chỉnh: “Chắc là do ở đây sương mù quá dày, làm cho tầm nhìn thấp lại cho nên em không nạp điện được. Anh trai, em thấy đáng kia có ánh nắng mặt trời, em qua đó đứng một tí, anh trai cố lên nha."
"Em định ngồi chơi xơi nước đấy à?" Vân Thiên cười cười nhìn cô ấy.
Lucy cười hì hi: “Em xin lỗi, nhưng mà chuyện nàynằm vượt tầm tri thức của em, em cũng bó tay chịu chết. Hay là, sau khi ra khỏi chỗ này, về nhà, anh, anh nâng cấp hệ thống của em lên hoàn thiện hơn một tí, sau này em nhất định sẽ nằm giữ vững kiến thức về ngũ hành bát quái và các loại mê cung khác nhau
“Thì ra là vậy à?” Vân Thiên nhìn cô ấy cười có chút ẩn ý sâu xa: "Theo anh thấy, đối với một người máy hoàn thiện như em thì em cần phải tự mình nâng cao tri thức của mình, nếu không thì em cũng không cần giữ lại con chip cao cấp mà anh gắn cho làm gì nữa."
Lucy đột nhiên cảm giác trái tim băng giá, cô ấy ập tức đứng thẳng tắp người lại: "Em biết rồi, em hiểu rồi, em là một người máy hoàn thiện, em phải biết tự hoàn thiện nâng cấp bản thân, với lại không phải lúc nào em cũng có thể đi theo anh. Anh này, anh thấy em có nên... lại dùng cách dựa theo mùi hoa hoặc giống hoa mà phân loại bọn chúng ra không?"
"Ả, cái này hả, cũng được đó.
Vân Thiên cổ vũ vỗ vỗ vai Lucy một cái, sau đó chọn đại một con đường đi vào bên trong mê cung.
Lucy cũng từ từ đi theo phía sau.
Mặc dù toàn thân của cô ấy được lắp ráp bằng những linh kiện tốt nhất thế giới, độ linh hoạt của chânrất tốt, nhưng mà đối với loại mặt đất đi đường được lát bằng đá cuội như vầy thì đúng là một thử thách khó khăn đối với cô ấy.
Lucy phàn nàn nói: “Anh trai, nếu lần sau mình còn tới đây nữa, em nhất định sẽ san bằng cái chỗ này trước rồi mới đi
“Được nha, chỉ cần em có thể học tập được kỹ năng đó, sau đó tiến hóa ra được công dụng này.”
Lucy tò mò hỏi: “Anh trai, anh nghĩ em nên đi học kiến trúc hay là học máy đào đất nhỉ?”
“Anh thấy em có thể học được luôn cả hai. Có điều, chuyện quan trọng bây giờ là phải nghĩ cách đi ra khỏi đây đã...
Hai anh em vừa nói chuyện, vừa đi lung tung trong
mê cung.
Đột nhiên, Vẫn Thiên dừng lại, dùng mũi hít hít ngời ngời rồi nói: "Lucy, em ngửi xem thử có phải có mùi gì đó quen quen không?"
Lucy cũng dừng lại, bắt chước bộ dáng của cậu bé, dùng sức hít hít ngửi ngửi, sau đó trên màn hình máy tính của cô ấy hiện ra một loạt tổ hợp phép tính phân tích thành phần trong không khí: “Anh trai, ở đây có mùi của các loại hoa mà mình vừa mới gặp còn có mùi của thảo dược, đây là số liệu và tỉ lệ cụ thể"Không phải là thành phần mùi trong không khí mà là mùi của con người, mùi của một người quen. Vân Thiên gợi ý cho cô ấy.
Lucy rất nghiêm túc suy nghĩ một lát: “Mùi của con người chủ yếu là từ tuyến mồ hôi, tuyến lệ, và "
"Dừng!" Vân Thiên đưa tay ngăn cô ấy lại.
Quả nhiên, đối với người máy mà nói thì chuyện tình cảm của con người chính là thứ khó học tập và nắm bắt lấy nhất, cho dù nó có được trang bị chip có khả năng học tập siêu cao và trí tuệ vô đối đi nữa.
“Em không cần phải... phổ cập khoa học cho anh, cũng không cần vẽ biểu đồ nữa, ngoan ngoãn im lặng và đi theo anh"
Vân Thiên nói xong, lại tiếp tục dùng mũi hít hít rồi tiến lên đi theo mùi này.