Hoắc Kiến Phong bất giác đưa tay ra, kéo vai cô, nghiêng đầu dựa vào đỉnh đầu cô.
Cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay truyền qua lớp vải, hơi thở mát lạnh quen thuộc lập tức ập tới, trái tim Tiêu Nhi run lên.
Cô do dự chốc lát, thầm hít sâu một hơi, sau đó nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh.
Hai người dựa vào nhau, họ ngồi trên bãi cỏ xanh rờn, dưới cây hoa đào rợp bóng, chia sẻ với nhau sự yên tĩnh khó mà có được này.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, những cánh hoa đào màu hồng tung bay ngập trời, giống y như có một cơn mưa hoa vậy.
Người phụ nữ tóc đen như mực, môi đỏ răng trắng.
Người đàn ông cao lớn, gương mặt sáng sủa, điển trai.
Cho dù là ai nhìn thấy cảnh tượng lúc này đều sẽ nghĩ mình lạc vào tiên cảnh, gặp được cặp đôi thần tiên trong truyền thuyết.
“Nếu như thời gian có thể dừng lại vào lúc này, anh sống cũng đáng rồi."
Hoắc Kiến Phong mở miệng, giọng nói dịu dàng, quyến luyến.
Khóe mắt Tiêu Nhi nóng lên, cô cúi đầu, cắn nhẹ môi.
Em sẽ không để anh chết đâu! Tuyệt đối không!.
Bầu không khí yên tĩnh, dịu nhẹ không kéo dài được bao lâu thì bị tiếng người ở phía xa phá vỡ.
Tiêu Nhi nhíu mày, vểnh tai lắng nghe, dường như có vô số người đang cãi nhau vậy.
“Chúng ta lạc đường chắc rồi, đi vòng vòng lâu như vậy rõ ràng là càng đi càng xa."
"Không thể nào, khả năng tìm phương hướng của tôi rất tốt, tuyệt đối không sai được, mọi người kiên trì thêm chút nữa đi."
Rất nhanh sau đó, âm thanh càng ngày càng xa.
Tiêu Nhi đẩy Hoắc Kiến Phong: "Vừa nãy anh đã nghe thấy chưa? Hình như bọn họ tới rồi?" Hoắc Kiến Phong gật đầu, rồi lại lắc đầu.
Tiêu Nhi nghe kỹ lại lần nữa, âm thanh quả nhiên đã biến mất rồi.
Khi cô sắp từ bỏ tới nơi thì âm thanh đó lại xuất hiện, hơn nữa còn rõ ràng hơn vừa nãy mấy lần.
"Cứ tiếp tục như này mọi người sẽ mệt chết ở đây mất."
Giọng nói quen thuộc của người phụ nữ thể hiện rõ sự mệt mỏi, là Triệu Thanh Xuân.
Tiêu Nhi lập tức trở nên hưng phấn: “Thanh Xuân, Lê Việt Bách, chúng tôi ở đây!".
Người trong rừng đào nghe thấy giọng của Tiêu Nhi thì giống như nhìn thấy ánh bình minh, tất cả đều gạt bỏ hết sự mệt nhọc của mình, xách đồ của nhau đi: “Đi thôi, đi thôi, chúng ta đi về phía có giọng nói."
Tiêu Nhi nghe thấy lời này cũng lập tức kéo Hoắc Kiến Phong đi theo hướng có âm thanh đón bọn họ.
Hoắc Kiến Phong rủ mắt nhìn dáng vẻ vui mừng của Tiêu Nhi, đột nhiên nói: “Em cảm thấy đi như vậy là có thể tìm được bọn họ sao?".
Giờ đây trong đầu Tiêu Nhi chỉ muốn lập tức nhìn thấy đồng đội của mình, cô tùy ý nói: “Lẽ nào không thể sao?" Hoắc Kiến Phong mặc cho cô kéo mình lao bằng băng về phía trước, cười khẽ: "Vừa nãy không phải em nói nơi này có trận hoa đào sao?”
Tiêu Nhi liếc nhìn anh bằng ánh mắt khinh thường: “Đó là em bịa ra để dọa ông nội thôi, thế mà anh cũng tin.
Vừa nãy khi anh ôm em ra không phải anh không nhìn thấy gì sao, không phải suôn sẻ lắm sao?" "Ô" Hoắc Kiến Phong nhướn mày, không nói thêm gì nữa.
Người của hai đội lấy giọng nói ở trong rừng làm kim chỉ nam, đi mất hơn nửa tiếng rồi nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của nhau.
Triệu Thanh Xuân đã mệt tới không thở nổi nữa, cô ấy dựa vào một cây đào, thở hồn hen: "Tiêu Nhi này, tôi thật sự không đi nổi nữa rồi, hay là cậu tới tìm đi!”
Bởi vì nôn nóng nên Tiêu Nhi cũng mệt tới thở không ra hơi.
Cô chống một tay lên đầu gối, thở gấp, một lúc sau mới dần dần hồi phục lại, cô liếc mắt nhìn Hoắc Kiến Phong: "Anh anh anh, ý vừa nãy của anh là nói nơi này thật sự có trận hoa đào sao?".
Hoắc Kiến Phong không nhanh không chậm nhìn cô: "Có trận hoa đào hay không thì anh không biết, nhưng anh cứ cảm thấy nó không đơn giản như vẻ bề ngoài đến vậy."
Tiêu Nhi bộp một tiếng, cô đứng thẳng dậy, tức tối nói: "Vậy sao anh không nói sớm, hại chúng ta đi lòng vòng quanh đây cả nửa ngày."
Hoắc Kiến Phong nắm chặt tay cô, anh đẩy một cái, khiến cô lao về phía trước.
Anh đưa tay ra, giúp cô vén một sợi tóc mái ra sau tai, kề sát tai cô, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì anh không muốn để bọn họ làm phiền thế giới hai người của chúng ta."
Hơi thở nóng hổi phảng vào bên tai, Tiêu Nhi đỏ bừng mặt, cô vừa xấu hổ vừa giận dữ: “"Nhàm chán!”
Cô hất tay anh ra, tức đến nỗi bay màu: “Đây là lúc để anh đùa giỡn hay sao?".
Thấy cô thật sự nổi giận, Hoắc Kiến Phong nghiêm túc trở lại: "Anh sai rồi, em kêu bọn họ đừng làm loạn nữa, anh chỉ đường cho bọn họ, được không?".
Chỉ có ở trước mặt Tiêu Nhi anh mới giống như dã thú bị thu phục, vừa dịu dàng lại nhẫn nại, thỏa hiệp không có nguyên tắc.
Trái tim Tiêu Nhi đột nhiên trở nên ấm áp, giọng cô hơi phát cáu chút: “Anh thật sự biết đường sao? Anh tuyệt đối đừng có giở trò nữa đấy."
"Tuân lệnh thưa bà xã đại nhân”
Hoắc Kiến Phong ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Nhi lập tức đỏ mặt tới tận mang tai.
Thế nhưng bây giờ không phải là lúc xấu hổ ngượng ngùng, cô hung hăng lườm anh một cái, nói với người trong rừng: “Mọi người đừng nói gì nữa, yên lặng nghe tôi chỉ đường này.
Mọi người đi theo chỉ thị của tôi, chắc sẽ ra được thôi."
Trong rừng, mọi người đều mù mờ không hiểu gì, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác nữa.
Một lúc sau, toàn bộ đều yên tĩnh lại.
Hoắc Kiến Phong hít sâu một hơi, anh nhắm mắt lại, sau đó lên tiếng: “Đi về phía trước khoảng ba cây đào, sau đó rẽ trái."
Mọi người lập tức làm theo.
Sau mấy tiếng sột soạt, Hoắc Kiến Phong lập tức nói: “Đi về phía trước năm cây đào nữa, rẽ phải."
“Đi về phía trước bảy cây đào, lại rẽ phải “Đi về phía trước bốn cây đào..."
Giọng nói trầm thấp vang lên trong rừng đào yên tĩnh, khiến người ta bất giác cảm thấy yên tâm.
Tiêu Nhi nghiêng người nhìn người đàn ông đang nói, nơi sâu thẳm nhất trái tim đang dần dần được mở ra.
Mấy phút sau, Triệu Thanh Xuân là người đầu tiên đi ra.
Nhìn thấy Tiêu Nhi, cô ấy lập tức vui mừng xông tới, ôm cô thật chặt: “Tiêu Nhi, cậu muốn hại chết tớ à! Suýt chút nữa thì tớ cho rằng chúng ta không gặp được nhau nữa đấy.”
Tiêu Nhi mỉm cười, liếc cô ấy một cái: “Khoa trương quá đấy."
Tiếp đó là Lê Việt Bách, Hồng Liệt...
Mọi người nổi đuôi nhau đi ra như việc mở cánh cửa trong bức họa kỳ lạ nào đó.
Lê Việt Bách xông tới ôm Tiêu Nhi một cái, Hồng Liệt cũng đi tới, đưa tay ra.
"Hả?" Hoắc Kiến Phong liếc mắt, cổ họng phát ra một tiếng trầm thấp.
Anh lạnh lùng tránh sang một bên, cánh tay Hồng Liệt rơi giữa không trung, anh ta chỉ có thể ngượng ngùng đứng bên cạnh Tiêu Nhi: “Tiêu Nhi, cậu không sao chứ?”
Tiêu Nhi lắc đầu, mỉm cười: “Không sao, chúng tớ đều ổn hết."
Cô ấy nói chúng tớ!.
Mới đi chưa được bao lâu, bọn họ đã làm hòa, đi đến bước này rồi sao? Tiếp tục như vậy nữa thì chẳng phải anh ta không thể cùng anh...
Hồng Liệt năm chặt tay lại, không dám nghĩ thêm nữa.
Anh ta sợ mình không nhịn nổi mà thẳng thừng nói với Hoắc Kiến Phong ở nơi này.
Hoắc Kiến Phong nhìn dáng vẻ anh ta, khó chịu nhướn mày.
Ngô Đức Cường đã lấy hòm thuốc ra, đau lòng xử lí mấy vết thương trên người cho Hoắc Kiến Phong.
Lục Thiên Bảo đứng bên cạnh đánh giá Hoắc Kiến Phong từ trên xuống dưới, anh ấy nói: “Kiến Phong này, cậu được đấy nhá! Vừa nãy sao cậu biết chúng tớ ở đâu? Lẽ nào chỉ mấy tháng không gặp, cậu lại lén lút ở sau lưng chúng tớ học được bí thuật gì cao siêu rồi?”
Khuôn mặt to đùng của anh ấy dí thẳng vào trước mặt Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong vô cảm dí đầu anh ấy một cái, đẩy anh ấy ra: “Tớ cũng không biết, chỉ là nghe thấy âm thanh có cảm giác kỳ quái, có thể phán đoán ra được vị trí của mọi người."
"Thần kỳ vậy sao?" Lục Thiên Bảo mở to mắt, vô cùng hiếu kỳ hỏi: "Vậy sao cậu lại biết đường ở nơi này?”
Hoắc Kiến Phong không còn kiên nhẫn mà nói tiếp: "Luyên thuyên! Tớ nói là cảm giác, là cảm giác!".
Đây lẽ nào là năng lực đặc biệt trong truyền thuyết hay sao? Mọi người dựa vào cây hoa đào nghỉ ngơi, họ trao đổi ánh mắt với nhau, vừa hiếu kỳ lại vừa ngưỡng mộ, còn lộ ra mấy phần kính nể.