Ngoài điện một màn u tối, trong điện đèn đuốc sáng trưng.
Mặt mũi quốc Vương Phổ Mật tràn đầy giận dữ đi qua đi lại.
Vương hậu dựa vào ghế, vẻ mặt đầy u sầu xoa huyệt Thái Dương.
Hoa Dung nức nở, từng bước một quỳ đến bên cạnh quốc vương Phổ Mật, nắm lấy góc áo vàng của ông ta cầu xin: “Phụ vương, con cầu xin người, cầu xin người phái người đi cứu bọn họ! Trên chiếc máy bay kia chẳng những cô Tiêu Nhi, còn có người yêu của con." "Phụ vương, cầu người, phụ vương!" Cô ấy dập đầu thật sâu, dập đầu xuống mũi giày quốc vương Phổ Mật. “Hừ! Nằm mơ!” Quốc vương Phổ Mật hơi vén áo bào lên, hất tay cô ấy rồi lùi ra phía sau hai bước: “Mày không nhắc tới kẻ bình dân kia, tao có lẽ vẫn còn cân nhắc phái người tìm cách cứu viện. Nhưng mày luôn mồm gọi nó là người yêu, còn không tiếc quỳ xuống cầu xin tao vì nó, tao sao có thể cho phép nó tiếp tục sống trên đời này."
Đây là đứa con gái ông ta yêu thương nhất! Là bảo bối ông ta nâng trong lòng bàn tay, sao có thể cho phép một người dân không có danh tiếng gì vấy bẩn!
Vội vàng không kịp chuẩn bị mất đi chỗ dựa, cái trán trơn bóng của Hoa Dung nặng nề đập xuống mặt đất lát đá cẩm thạch lạnh lẽo phát ra tiếng "âm" vang giòn.
Quốc vương và vương hậu đau lòng nhíu mày, nhưng ai cũng không dao động.
Hoa Dung giật mình rồi lại ảo não ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ mông lung nói: “Con không nói, con không nói nữa. Phụ vương, con hứa với người, sau này con tuyệt đối không đi với anh ấy nữa, chỉ cần người cứu anh ấy, chỉ cần người cứu họ, sau này con cái gì cũng nghe lời người. Người muốn con làm gì thì con sẽ làm cái đó." “Phụ vương, con cầu xin người!” Cô ấy quỳ được hai bước, lần nữa bắt lấy áo báo quốc vương Phổ Mật.
Cô khóc đến đau lòng nát tan, mắt đỏ hồng, nước mắt từng giọt rơi xuống đất, cho dù dùng hết sức, đầu ngón tay vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Vương hậu Tida đau lòng nhíu mày, chống đỡ cơ thể yếu ớt cầu xin với quốc vương: “Bệ hạ, mạng người quan trọng, chúng ta vẫn nên cứu người trước đi. Dung Dung chúng ta thả người là không đúng, yêu đương cũng không đúng, bây giờ nếu nó biết sai rồi vậy chúng ta cũng nên chọ họ cơ hội sống sót chứ! Nói cho cùng, nó tùy hứng làm bậy như thế, người làm mẫu hậu như tôi cũng có tội dung túng dạy dư” “Đừng, đừng mà, không phải mẫu hậu sai, đều là lỗi của con, đều là một mình con sai."
Hoa Dung bên cạnh quỳ mấy bước, che chở vương hậu Tida sau lưng: "Phụ vương, con biết sai rồi! Người đừng trách mẫu hậu! Lúc nhỏ con được hai người nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên, muốn cái gì có cái đó, nhưng chỉ không có tình yêu. Người bình thường vốn không dám tới gần con, những người lớn mật tới gần con kia đều là những kẻ mang tâm tư xấu xa khiến người ta buồn nôn. Cho nên con ao ước được như anh ba và Tiêu Nhi, tình cảm của họ chân thành và đơn thuần, không hề mang hiệu quả lợi ích và tính toán gì. Anh ba biết rõ Vân Thiên không phải con mình nhưng cũng xem cậu bé là con trai mà nuôi dưỡng, đủ để chứng minh anh ấy đối với Tiêu Nhi là tình yêu trung trinh không đổi." "Phụ vương, mẫu hậu, Tiêu Nhi chị ấy thật sự là người tốt. Những năm gần đây chị ấy không đồng ý gia nhập hoàng thất không phải là thay chúng ta cân nhắc sao? Huống chi lúc trước nói dối hai người nào chỉ là một mình chị ấy, anh ba mới là kẻ cầm đầu, hai người không thể trút tất cả tức giận lên một mình chị ấy được." Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyện88.net
Hoa Dung nghẹn ngào, mọi ruột gan thay Tiêu Nhi giải vây: “Huống chi, huống chi chị ấy còn là công dân của nước Z. Đại sứ quán bên kia đã từng tới hỏi thăm một lần. Phụ vương, chẳng lẽ người muốn để người râu ria như thế gây nên tranh chấp không cần thiết sao?" “Đúng vậy bệ hạ, nếu thật sự bởi vì người như vậy... Vậy sẽ chỉ được một mà mất mười” Vương hậu ấm giọng hùa theo, cách Hoa Dung lôi kéo tay áo quốc vương Phổ Mật.
Quốc vương Phổ Mật nhìn Hoa Dung hợp lý hợp tình che chở, nhìn vương hậu Tida thương yêu bảo vệ con gái, cuối cùng ông ta bất lực thở dài: “Hai người... Haizz!”
Ông ta hất tay bọn họ ra, mệt mỏi bước đi thong thả đến ngồi xuống ghế dài, buồn bực nói: “Người tôi đã gửi người đi cứu. Nhưng có thể cứu được hay không thì phải xem vận mệnh của họ!”
Ông ta nghĩ tới vẫn cảm thấy tức giận, vỗ tay vịn nói: "Hoa Dung, lần này con thật sự rất cẩu thả! Sao con có thể lừa phụ vương và mẫu hậu con thả cô ấy đi?"
Nghe thấy đã phái người đi cứu viện, cái lưng thẳng tắp của Hoa Dung cũng thả lỏng.
Cô ấy co quắp ngồi dưới đất, phồng má ậm ừ nói: “Vậy con có thể làm thế nào? Vân Thiên mất tích, anh ba ở nước Z không thoát thân được, nếu con không giúp Tiêu Nhi, còn ai giúp chị ấy chứ?"
Nước mắt trên mặt cô rơi xuống, tủi thân cúi đầu rất giống một con hamster nhỏ ham ăn.
Vương hậu Tida vừa tức vừa bất lực: "Con đó! Thật sự vừa ngốc nghếch vừa xúc động! Ta và phụ vương con là người không nói đạo lý, không phân rõ đại cục như vậy sao? Phụ vương con vốn đã quyết định đưa Tiêu Nhi về nước Z trước, kết quả con làm bậy như thế... Haizz!"
Vương hậu Tida nặng nề thở dài, không tiếp tục nói nữa.
Hoa Dung giật mình ngẩng đầu, vẻ mặt mơ hồ nhìn bọn họ: “Thật sự như vậy?" Vương hậu không trả lời, chỉ liếc trắng mắt cô xem như cô biết điều.
Bả vai Hoa Dung gục xuống, thân thể cũng thấp hơn trước một chút, nước mắt chảy ra như vòi nước mở cổng: "Hu hu hu... Tiêu Nhi, em xin lỗi chị, Tiêu Nhi! Chị nhất định phải an toàn, nhất định phải bình an đó! Nếu không sao em có thể ăn nói với anh ba và Vân Thiên đây!"
Cô ấy ngừng một chút rồi lại uốn nắn: "Không đúng, không đúng, không phải mình chị, là mọi người! Mọi người đều phải an toàn, toàn đội máy bay, tất cả mọi người đều phải an toàn”
Cô nghĩ rồi nghĩ, hình như không đủ thành ý.
Cô ấy lại lau nước mắt lung tung loạn xạ rồi ngồi dậy nhắm mắt lại, chắp tay trước ngực, thành kính cầu xin: "Thần Phật khắp trời, Bồ Tát bốn phương, Thượng Đế thánh mẫu, xin cầu các người nhất định phải phù hộ bọn họ, phù hộ tất cả mọi người trên máy bay bay bình yên vô sự..” Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Quốc vương Phổ Mật và vương hậu Tida nhìn dáng vẻ lải nhải của cô thì cười khổ nhìn nhau, bất lực lắc đầu.
Toàn bộ người trong đại điện nhất thời chỉ còn lại tiếng khóc và âm thanh cầu nguyện mơ hồ của Hoa Dung.
Thị vệ và cung nhân đã sớm cho lui ra, ba người trong điện ai cũng không để ý tới, ngoài cửa lớn rộng mở, một bóng hình cao to đang trốn trong bóng tối ngược sáng..
Hồng Mẫn đứng ở ngoài cửa, nghe ba người đối thoại, nắm đấm bên người âm thầm nắm chặt, trên khuôn mặt trắng nõn là vẻ hung ác và nham hiểm.
Phụ vương, mẫu hậu, trái tim hai người cũng quá độc ác.
Không bằng Hồng Liệt cũng được! Không bằng Hoa Dung cũng thôi! Nhưng anh ta thậm chí ngay cả ả ti tiện nước khác Tiêu Nhi kia cũng không bằng.
Anh ta tốn sức thu thập nhiều chứng cứ như vậy, trong mắt bọn họ cuối cùng không đáng một đồng.
Trong tẩm điện.
Quốc vương Phổ Mật bị tiếng khóc của Hoa Dung làm cho đau đầu, ông ta không kiên nhẫn khoát tay: “Đi đi, trở về chờ tin đi."
Vương hậu Tida đã sớm đau lòng khôn nguôi, bà ta vội vàng đỡ Hoa Dung nhỏ giọng dặn dò: “Ngoan ngoãn nghe lời phụ vương con, đừng dằn vặt nữa. Về tấm cung đi, nghỉ ngơi thật tốt” "A!" Hoa Dung kéo dài âm điệu, tủi thân đứng lên: “Vậy phụ vương và mẫu hậu cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Cô ấy nằm thật chặt tay vương hậu, xoay người xoa xoa lên đầu gối đau buốt nhức nhối, chậm rãi đi ra ngoài.
Bên ngoài cửa điện, Hồng Mẫn lấy lại tinh thần, lặng lẽ thối lui không tiếng động.
Hoa Dung sải chân bước ra ngoài, đi được một đoạn mới nhìn thấy đám thị nữ và cung nhân quy củ đứng chung một chỗ dưới đèn đường. "Tú Mai." Cô ấy kêu một tiếng.
Tú Mai lập tức ngẩng đầu, chạy về phía cô ấy, khẩn trương nâng tay cô: "Công chúa, cô không sao chứ? Quốc vương và vương hậu phạt cô?"
Tú Mai, chính là người kia trong tẩm cung của tam vương tử "bị ép" đổi quần áo với Tiêu Nhi, thị nữ “bị ép” ở lại. Cô ấy nhìn ánh mắt đỏ ngầu của Hoa
Dung, mặt mũi tràn đầy nước mắt, đi đường còn khập khiễng, lập tức đau lòng đỏ mắt. "Không có, đây là tôi tự mình quỳ đến tê chân."
Hoa Dung nắm vai cô ấy, không hề có hình tượng treo nửa người trên người cô ấy, lau nước mắt lung tung trên mặt: “Nếu tôi không dùng thêm sức thì phụ vương và mẫu hậu sao dễ dàng để tôi ra như vậy?"
Trên miệng cô ấy nói như vậy nhưng trong lòng cũng âm thầm lau mồ hôi.
Vừa rồi cô thật sự hối hận.
Mặc dù cô ấy trước sau như một đã quen tùy hứng và ngang bướng, nhưng chưa hề liên lụy mạng người và gây hỗn loạn lớn. “Công chúa, cô đừng gạt tôi, tiếng khóc của cô cũng khàn khàn rồi." Tú Mai oán trách mà vạch trần: “Chờ lát nữa trở về tôi ngâm chút trà thuốc cho cô. Chính là trà thuốc lần trước phu nhân cho đó, dễ uống còn có hiệu quả nữa”