Trong chốc lát, anh cầm bát thuốc trên bàn lên, uống một hơi cạn sạch.
Tống Phi Phi dựa vào bàn, yên lặng ăn cháo.
Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, ánh mắt chợt lóe lên, đột nhiên đặt bát và thìa xuống, đứng dậy: "Kiến Phong, em ăn xong rồi, em lên lầu trước đây."
Dứt lời, ta không đợi Tiểu Trương tiến tới giúp đỡ, liền quay người rời đi.
Bàn chân đeo dép lê thoải mái liền đá vào chân ghế bên cạnh.
"Úi."
Cô ta đau đớn hít sâu một hơi, hai mắt đẫm lệ.
Tiểu Trương giật mình sợ hãi, nhanh chóng đỡ cô to và liên tục xin lỗi: "Tôi xin lỗi, cô Tống! Tôi xin lỗi!".
Tống Phi Phi nghẹn ngào an ủi: "Không sao, không liên quan gì đến cô.
Là bản thân tôi không tốt, đều tại mắt tôi không nhìn thấy."
"Không không, mắt của cô, chắc chắn sẽ khỏi".
Tiểu Trương an ủi cô ta và chột dạ nhìn trộm Hoắc Kiến Phong, chỉ sợ anh lại tức giận.
Suy cho cùng, người trong cả biệt thự đều biết là anh lo lắng cho cô Tống nhất.
Hoắc Kiến Phong nhìn Tống Phi Phi, trong con ngươi đen của anh dâng trào sóng ngầm.
Trong đầu anh hiện lên câu nói của bác sĩ Lê: Thừa một lỗ kim so với quy trình điều trị bình thường, trên một huyệt đạo rất hiểm khi được sử dụng...
Lông mày anh cau lại, đôi tay buông.
thống bên cạnh anh từ từ nắm chặt thành nắm đấm.
Ôn Thục Nhi, rốt cuộc là, có phải cô cố ý không?!.
Vào ban đêm,.
Trời tối mịt.
Hoắc Kiến Phong ngồi dựa trước bàn sách, sách trong tay, lật hờ.
"Cốc cốc". Truyện đề cử: Mở Mắt Thấy Thần Tài
Hai tiếng gõ cửa ngắn ngủi vang lên, Ngô Đức Cường vừa đẩy cửa vừa lo lắng nói: "Cậu ba, Nam Uyển vừa gọi điện nói cô là ba chưa về, cũng chưa gọi hay nhắn tin thông báo với bất cứ người nào.
Bọn họ không dám kinh động tới bà cụ, nên gọi điện thoại tới đây hỏi trước."
Đôi mắt Hoắc Kiến Phong chìm xuống, anh ném cuốn sách trong tay xuống bàn: "Cô ấy là người lớn rồi".
"Đúng, nhưng cô ba trước giờ chưa từng đi đâu mà không thông báo như vậy!”
Ngô Đức Cường lo lắng: “Thuộc hạ vừa gọi.
cho cô ba, điện thoại của cô ấy đã tắt máy, không liên lạc được”
Trái tim Hoắc Kiến Phong thắt lại, nhưng trong nháy mắt lại chế nhạo châm chọc: "Đừng lo lắng, cô ấy không ngốc, không ai có thể làm gì cô ấy được đâu!".
Giọng điệu này sao càng nghe càng có cảm giác như đang dỗi vậy?.
Ngô Đức Cường mím môi, lo lắng rằng càng nói Hoắc Kiến Phong sẽ càng không vui, nên nghiến răng nghiến lợi lui ra khỏi phòng làm việc.
Nhưng trong thâm tâm, lại không thể mặc kệ được.
Ngô Đức Cường xoa tay đi đi lại lại trên hành lang, sau khi nghĩ xong vẫn bấm số của Triệu Thanh Xuân.
"Cô Triệu, xin chào! Tôi là Ngô Đức Cường, trợ lý của cậu ba nhà họ Hoắc, tôi muốn hỏi là, hiện tại cô ba nhà chúng tôi có cùng cô không?".
Đầu bên kia điện thoại, Triệu Thanh Xuân nói gọn lỏn: "Không.
Chiều nay không.
có tiết học, buổi trưa sau khi tan học chúng tôi đã ai đi đường người nấy rồi."
Trong lòng Ngô Đức Cường chùng xuống, bình tĩnh nói: “Được, cám ơn cô!".
Chẳng lẽ là tan học sớm, nên đã trở lại phòng khám?.
Ngô Đức Cường nghĩ ngợi, lập tức bấm số gọi cho phòng khám.
Ngay sau đó, giọng nói của người già mang theo sự từng trải vang lên từ đầu bên kia của điện thoại: "Xin chào, đây là phòng khám Đông Y Quốc Bảo.
Tôi có thể giúp gì không?".
Nghe giọng này chắc là bà ngoại của cô ba.
Ngô Đức Cường sợ bà ngoại cô lo lắng nên cố ý bóp cổ họng, đổi giọng điệu: "Xin chào, xin hỏi Ôn Thục Nhi có ở đây không? Cháu là bạn học của cô ấy."
Bà cụ vừa nghe nói là bạn cùng lớp, giọng điệu bắt đầu ấm áp: "Thục Nhi không có ở nhà.
Con bé hiện tại đã kết hôn và sống ở nhà chồng.
Nếu có việc gì thì gọi.
vào số điện thoại di động của con bé nhé!".
"Ô, được rồi, cám ơn”
Ngô Đức Cường vừa nhéo cổ họng vừa cúp điện thoại, vô thức nhìn sang phòng sách.
Hơ, cô ba sống ở nhà chồng, còn chồng của cô ba lại ở nơi khác!.
Anh ta phiền não lật xem danh bạ, người có liên lạc với cô ba, chỉ còn lại Lê Việt Bách.
Nhưng anh ta là đàn ông, cô ba sẽ không ở cùng anh ta vào lúc này đâu nhỉ?.
Với tâm trạng lo lắng thấp thỏm, Ngô Đức Cường gọi vào điện thoại của Lê Việt Bách.
Lê Việt Bách đang bận hack camera giám sát gần trường ở ký túc xá, nghe thấy chuông điện thoại, không thèm nhìn mà liền cầm lên: "Ai vậy?".
"Bạn học Lê, xin chào! Xin hỏi cô ba của chúng tôi có ở cùng đi anh không?".
Lê Việt Bách nghe thấy giọng nói của Ngô Đức Cường, lập tức bất bình nói: "Không.
Cô ấy đã mắng tôi một trận, tôi.
cũng đang tìm cô ấy đây!".
Nói xong liền cúp điện thoại "cạch".
Ngô Đức Cường nhìn chằm chằm màn hình điện thoại tối đen, trong lòng đột nhiên căng thẳng.
Anh ta mặc kệ bị mắng, lại gõ cửa phòng sách: "Cậu ba, cô ba thật sự có khả năng đã gặp chuyện rồi."
Hoắc Kiến Phong lật xem sách mà không thèm nhướng mày.
Ngô Đức Cường nghiến răng, giải thích một lượt tất cả các cuộc gọi vừa rồi, rồi kết luận: "Cậu ba, mạng lưới xã giao của cô ba rất đơn giản, những người thân cận nhất là ngoài ông bà ngoại ở phòng khám ra thì chỉ có Triệu Thanh Xuân và Lê Việt Bách.
Nhưng bây giờ, bọn họ đều nói không gặp cô ba, hơn nữa cô Triệu còn nói trưa nay tan học đã đi rồi.
Nhưng cô ba đi đâu cả buổi chiều được?".
Có một câu mà Ngô Đức Cường chưa nói, đó là nếu không lên lớp, Ôn Thục Nhi nhất định sẽ tự tay sắc thuốc cho Hoắc Kiến Phong.
Còn thuốc hôm nay là do Huy Hoàng mang đến.
Hoắc Kiến Phong cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Ngô Đức Cường, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: "Vậy thì đi điều tra thử xem."
Anh cũng tình cờ muốn biết được, cô còn có bao nhiêu chuyện muốn giấu mình!.
"Vâng."
Ngô Đức Cường thở phào nhẹ nhõm, đang định xoay người thu xếp thì chuông điện thoại vang lên.
Thấy đó là số điện thoại của Lê Việt là Bách, anh ta trực tiếp bật loa lên: "Học sinh Lê Việt Bách, cô ba của chúng tôi có liên lạc với anh không?".
"Không phải, là tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện”
Lê Việt Bách xoa xoa chiếc đầu định của mình rồi buồn bực nói: “Hôm nay lúc Thục Nhi nói chuyện điện thoại với tôi, chỉ mắng tôi một câu liền cúp điện thoại.
Tôi trước đó còn tưởng rằng cô ấy giận tôi, nghe ý anh vừa nói, cô ấy bây giờ vẫn chưa về nhà sao?"