Từ khi cô vào nhà đã xảy ra bao nhiêu chuyện rồi? Những con rắn nuôi mấy chục năm trong hố rån không còn nữa, Vân Hạo còn bị đuổi ra ngoài, bây giờ còn có người chết...
Tôi thấy cô không giống như là đến để xung hỉ cho Kiến Phong, mà lại giống như là hại nhà họ Hoắc của chúng tôi."
Ôn Thục Nhi nhướng mày, đôi mắt sắc lạnh ẩn hiện sau cặp kính gọng đen.
Nhưng trong giấy lát, cô lại khôi phục như thường, nhếch mép thành thật: "Anh hai, anh nghi ngờ tôi, vậy anh có chứng cứ gì không? Hay là, anh thi công chức từ lúc nào đó rồi đổi nghề làm cảnh sát rồi sao?" Đôi mắt lạnh lùng, sắc bén như dao.
Sắc sảo và tinh tường, dường như có thể xuyên thủng lòng người trong tích tắc, lộ ra sự độc ác và uy hiếp.
Hoắc Nhân Nghĩa giật mình.
Anh ta chớp mắt, muốn cố gắng nhìn rõ hơn, nhưng trước mắt vẫn là khuôn mặt vừa xấu xí vừa ngu xuẩn của Ôn Thục Nhi.
Dường như ánh mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của anh ta, Thấy anh ta không lên tiếng, Ôn Thục Nhi cười nói một mình: "Anh hai, tôi phải vội đi học rồi, tạm biệt nhé!" Nói xong, cô đi thẳng qua anh ta và bước lên một bậc cao hơn anh ta.
Đầu óc của Hoắc Nhân Nghĩa đều là ánh mắt vừa rồi, sững sờ nhìn xuống đất.
Đột nhiên, anh ta cảm thấy sau gáy mình đau nhói, giống như bị muỗi đốt, anh ta vung tay lên tát.
"Bốp!" Cái tát vung ra sau gáy, không có gì ngoài âm thanh giòn giã.
Điều kỳ lạ nhất là cơn đau vừa rồi cũng biến mất theo.
Hoắc Nhân Nghĩa nhanh chóng quay đầu lại.
Phía sau anh ta, không có gì cả.
Ön Thục Nhi quay lưng lại với anh ta, đã bước lên rất nhiều bậc them roi.
Người thấp bé, nhìn cơ thể không có chút thể mạnh nào, chắc chần không có khả năng tấn công nhanh như vậy.
Nghe tiếng cái tát sau lưng, Ôn Thục Nhi mỉm cười, giữa kẽ ngón tay phải rủ xuống một cách tự nhiên trong ống tay áo đồng phục rộng rãi, một chiếc kim bạc phát ra ánh sáng sắc lạnh.
Cô ngân nga một bài hát và cất bước nhanh chóng vào cửa nhà chính.
Trong phòng khách, bà cụ và Dì Mẫn đều không có mặt, chỉ có mấy người giúp việc đang dọn dẹp.
Ôn Thục Nhi chào họ và đi vào phòng ăn.
"Bà nội..."
Cô gọi một cách ngọt ngào, mới phát hiện ra rằng bà cụ cũng không có trong phòng ăn.
Bên bàn ăn có một người ngồi quay lưng ra cửa.
Chiếc sườn xám bó màu tím sẫm với những đường chỉ bạc ở viền tôn lên vóc dáng cân đổi được chăm sóc rất cẩn thận.
Búi tóc tỉ mỉ với hoa tai và vòng cổ ngọc trai tròn thật nho nhã và sang trọng.
Vũ Tuyết Như đang nhấm nháp cháo yến thì nghe thấy tiếng nói sau lung Bà ta đặt thìa xuống, kiêu ngạo quay đầu lại, nhẹ giọng mång: "Sáng sớm đã kêu gào cái gì, đúng là không có quy củ gì cả.
Nụ cười của Ôn Thục Nhi đông cứng trên mặt, nhìn thấy ánh mắt thông cảm từ người giúp việc, cô xấu hổ cúi đầu nói: "Mẹ, buổi sáng tốt lành!" Vũ Tuyết Như hờ hững nhướng mày, nhìn về phía vị trí đối diện: "Ừm, thế mới phải chứ.
Ngồi đi!" “Vâng”
Ôn Thục Nhi vội vàng đáp, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Cô ngồi thắng người, hai tay khoanh vào đặt trên bàn, giống như học sinh tiểu học đang chờ cô giáo giao bài tập.
Đúng thật là một đứa quê mùa! Vũ Tuyết Như trong lòng khinh thường, nhưng ở trước mặt người giúp việc vẫn duy trì một nụ cười đoan trang: "Người một nhà ăn cơm, không cần phải cẩn thận như vậy."
"Vâng."
Ôn Thục Nhi trả lời một cách máy móc, cơ thể vẫn không nhúc nhích.
Vũ Tuyết Như không thèm để ý đến cô, tự nói: "Tôi có nghe nói về chuyện của Kiến Phong và cô Tống.
Cô đừng trách Kiến Phong thiên vị.
Thắng bé quan tâm đến cô Tống nhiều như vậy, là điều đương nhiên thôi."
Ôn Thục Nhi ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, con biết, bọn họ là bạn tốt."
Vũ Tuyết Như cười thương hại chế giễu: "Sai rồi.
Bọn họ không phải là bạn tốt bình thường, là thanh mai trúc mã.
Lúc đầu, nếu tôi không ngăn cản bọn họ, Kiến Phong hẳn đã lấy cô Tống rồi.
Bọn họ đã từng ở bên nhau từ sáng tới đêm, tình cảm đôi bên rất sâu sắc, hoàn toàn khác với những người kết hôn vì mục đích như cô."
Ôn Thục Nhi nghiêm túc lắng nghe, chỉ là đôi môi mím hơi tái nhợt.
Cô đã nhìn thấy, khi Kiến Phong vẽ tranh trong phòng sách.
Cô cũng đã xem những tin tức được tiết lộ trên Internet.
Nhưng bây giờ nghe Vũ Tuyết Như nói từng câu từng chữ một, trong lòng vẫn cảm thấy có chút nghẹn ngào! Vũ Tuyết Như nhìn cô, không ngần ngại mà tiếp tục xát muối vào vết thương: "Lúc đầu, chính tôi là người đã cố tình gây ra bi kịch cho hai người yêu nhau.
Bây giờ cô Tống đã trở lại, tôi cũng không có ý định ngăn cản bọn họ nữa.
Suy cho cùng, là tôi có lỗi với bọn họ.
Nếu bọn họ muốn, tôi sẽ bù đắp một cách xứng đáng cho họ”
Bù đắp? Bù đắp cái gì? Có phải để họ ở bên nhau một lần nữa? Nghĩ đến khả năng này, Ôn Thục Nhi trong lòng lập tức chua xót.
Cô hy vọng rằng Kiến Phong sẽ hạnh phúc và vui vẻ, nhưng...