Trong phòng bệnh, đèn đuốc sáng trưng.
Hoắc Kiến Phong dựa vào đầu giường lật sách, y tá cầm lấy nhiệt kế vừa đo nhiệt độ của anh, vừa cung kính nói: “Chúc mừng Tổng giám đốc Hoắc, anh sẽ sớm xuất viện."
“Ửm?”
Hoắc Kiến Phong khó hiểu, quay đầu nhìn y tá nghi ngờ: “Bác sĩ Phương hôm nay không phải nói chuyển hóa của tôi rất chậm, mấy ngày này cần phải quan sát sao? “Đúng vậy, theo tình hình của anh thì đúng là phải nằm viện rất lâu.
Tuy nhiên, nhóm của Tổng giám đốc Tiêu đã rất nỗ lực để phát triển thuốc giải.
Tin tức mới nhất từ phòng thí nghiệm vừa cho biết bọn họ đêm nay dự kiến sẽ đưa ra một công thức thuốc giải độc cụ thể.
Nếu thuận lợi, vào ngày mai có thể bắt đầu chế thuốc thử."
Y tá cười dịu dàng, dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Đương nhiên, theo tình huống hiện tại, anh vẫn phải nghe theo lời bác sĩ, nghỉ ngơi nhiều hơn bớt nóng giận”
Hoắc Kiến Phong nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, lông mày tuấn tú chậm rãi nhướng lên: “Nói như vậy, đội của Tổng giám đốc Tiêu và cô ấy bây giờ còn ở trong phòng thí nghiệm sao?”
Y tá gật đầu rồi lại lắc đầu: “Hẳn là như vậy! Nhưng cụ thể tôi cũng không rõ.
Vừa rồi tôi tình cờ có mặt trong văn phòng viện trưởng, nghe thấy ông ta nói chuyện với ai đó bên TN, đại ý là như vậy.
Viện trưởng Lưu rất vui sau khi nghe cuộc gọi."
Sau khi ghi xong bệnh án, y tá lịch sự cười với Hoắc Kiến Phong rồi rời khỏi phòng bệnh.
Hoắc Kiến Phong trầm mặc nhìn màn đêm.
Một lúc sau, mắt anh tối sầm lại, xoay người ra khỏi giường.
Cầm áo khoác vội vàng bước ra khỏi phòng bệnh.
Phòng thí nghiệm TN.
Ada gõ nhẹ cửa phòng làm việc của Tiêu Nhi: “Tổng giám đốc Tiêu, dịch vụ giao thức ăn nhanh tình yêu của chị đã sắp đặt xong rồi! Hiện tại mọi người tinh thần hăng hái gấp mười lần, tối nay sẽ có tin tốt ạ".
Tiêu Nhi tập trung xem lại số liệu trong tay, không thèm nhìn lên, lãnh đạm nói: "Tốt lắm, cảm ơn cô đã vất vả.
À, đúng rồi, cà phê gì đó cũng chuẩn bị rồi chứ? Đêm nay rất quan trọng, cần đảm bảo mọi người ai cũng phải tỉnh táo tinh thần."
Ada nhẹ nhàng nói: “Đã hiểu ạ.
Tôi đã đặt từ quán cà phê gửi hai máy pha cà phê tự phục vụ qua.
Tất cả đều là loại cà phê đắng nhất, chắc chắn đêm nay ai cũng đừng mong được ngủ."
“Làm tốt lắm!".
Tiêu Nhi ngẩng đầu với cô ta, giơ ngón tay cái lên, sau đó nhanh chóng cúi đầu tiếp tục công việc.
Ada nhìn cô, do dự một chút, cuối cùng cắn răng nói: “Tổng giám đốc Tiêu, tôi nghĩ có chuyện nên cho chị biết."
Thấy cô ta do dự muốn nói lại thôi, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt Tiêu Nhi lập tức đông cứng lại.
Vào thời điểm mấu chốt này, công ty không nên gặp bất kỳ rắc rối nào nữa!.
Ada bĩu môi, lấy điện thoại di động ra đưa cho Tiêu Nhi: “Buổi chiều có chuyện phát sinh, chị có việc bận.
Tôi cũng không dám nói cho chị nghe, hay là chị cứ xem một chút đi!".
Tiêu Nhi nghi ngờ cầm lấy điện thoại, vừa thấy trên trang web chỉ là bức ảnh động, không khỏi giật mình hỏi: “Cái gì vậy?".
Ada khóe miệng co giật.
Tổng giám đốc Tiêu, chính mắt chị đã xem đúng chưa, sao không thể nhận ra nó?.
Cô ta cúi người chỉ vào trang web bên trên và gợi ý: “Đây là trang web chính thức của Hoắc Thị.
Hôm nay mở ra liền hiện lên bức ảnh động này.
Nhân vật châm biếm trên đoạn hoạt hình đó, chị nhìn kỹ xem có quen mắt không?".
Ánh mắt Tiêu Nhi lại rơi vào loại bức ảnh động kia, nhìn bóng lưng người đàn ông quỳ gối trên vỏ sầu riêng cùng dáng người phụ nữ hỗn xược, đột nhiên hiểu ra điều gì đó: “Ý cô nói, đây là Tổng giám đốc Hoắc đang xin lỗi tôi sao?".
Ada nhanh chóng làm rõ sự liên quan: “Không, không, Tổng giám đốc Tiêu, đây không phải là những gì tôi nói, nó là ý nghĩa của bức ảnh động này.
Hơn nữa, phần lớn cư dân mạng đều nói như vậy."
Tiêu Nhi nhớ tới những lần xin lỗi lặp đi lặp lại của Hoắc Kiến Phong, không khỏi nhíu mày nói: “Cái quái gì vậy? Người đàn ông đó mà lại muốn xin lỗi bằng cách này, thật quá ngây thơ đi!”
Ada cười gượng không ngớt: “Tổng giám đốc Tiêu, việc này không phải do người của Hoắc Thị làm.
Tôi đã liên hệ với bọn họ rồi, bọn họ nói đã bị hacker tấn công, đang cố gắng tìm ra nguyên nhân gốc rễ và tích cực sửa chữa.
Dù sao đó cũng là trang web chính thức của Hoắc.
Thị, là mặt tiền của bọn họ."
Tiêu Nhi nhướng mày nhìn kỹ bức ảnh động, lờ mờ cảm thấy rất giống phong thái của mình năm đó, không khỏi nhắn trán: “Đây là hacker đang tấn công Hoắc Kiến Phong hay là tấn công tôi vậy? Tôi cũng đâu có hung dữ như vậy!”
Ada mím môi, không dám trả lời.
Tiêu Nhi lại liếc nhìn trước khi trả lại điện thoại cho Ada: “Được rồi, chuyện này tôi biết rồi, cô có thể ra ngoài làm việc trước đi!”
“Vâng”
Ada nhận lấy điện thoại và kính cẩn lui ra ngoài.
Cửa văn phòng đã đóng.
Tiêu Nhi nghiêng người mở máy tính bấm vào trang web của Hoắc Thị, quả nhiên vẫn là bức ảnh động đó.
Cô thoát ra và mở Weibo, quả nhiên thấy tên của mình và Hoắc.
Kiến Phong lại lên hot search.
Có người mắng Hoắc Kiến Phong là đồ vô dụng, có người mắng cô là quỷ dạ xoa, cũng có người hỏi sầu riêng đã làm gì sai? Sao lại đối xử với sầu riêng như vậy?.
Tiêu Nhi một tay chống má, xoa nhẹ cằm.
Mọi chuyện về cô và Hoắc Kiến Phong đã trở thành dĩ vãng, nhất là bây giờ vắc-xin TN đang bị bủa vây bởi những tin tức tích cực lẫn tiêu cực.
Nếu tiếp tục scandal này chắc chắn sẽ rất bất lợi cho sự hợp tác giữa Hoắc Thị và TN.
Nghĩ đến điều này, cô ngồi thẳng người, thoát khỏi trang tin tức.
Nhanh chóng di chuyển những ngón tay mảnh mai của mình thao tác trên bàn phím màu đen.
Ngay sau đó, giao diện máy tính trở thành một màu đen tuyền.
Cô hết sức hăng say, di chuyển ngày một nhanh hơn, sau đó nền tảng hoạt động của trang web chính thức tập đoàn Hoắc Thị hiện ra...
Ai đó bấm chuông cửa bên ngoài khu vực phòng thí nghiệm.
Ada đang đối chiếu các dữ liệu báo cáo mới nhất của từng nhóm, liếc nhìn màn hình có kích thước bằng lòng bàn tay và nhìn thấy một người đang cầm một chiếc hộp mang đi, liền tiện tay bấm nút mở cửa.
Cánh cửa tự động chậm rãi mở ra, một bóng người cao lớn mặc quần áo đen bước vào.
“Để đồ ăn ở trên bàn cạnh cửa là được rồi."
Ada đóng thư mục dữ liệu lại, khi ngước mắt lên đột nhiên giật mình: “Hoắc, tổng giám đốc Hoắc? Sao lại là anh?”
Hoắc Kiến Phong khóe miệng nở nụ cười, sắc mặt ôn nhu hiếm thấy.
Anh ta lắc lắc túi lấy ra trong tay, ôn tồn nói: "Như cô nói, giao thức ăn, cho Tổng giám đốc Tiêu của các cô.
Nhìn vào hộp thức ăn mang đi loại dành cho một người, Ada chợt bừng tỉnh: “Ồ."
Nghĩ đến bức ảnh xin lỗi trên trang web chính thức của Hoắc Thị, cô ta không khỏi cười thầm: “Tổng giám đốc Hoắc, xin mời đi bên này."
Ada đưa Hoắc Kiến Phong đến trước cửa phòng làm việc của Tiêu Nhi, nhẹ nhàng gõ: "Tổng giám đốc Tiêu, đồ ăn của chị được giao đến rồi."
"Vào đi."
Tiêu Nhi lời nói ngắn gọn súc tích, bàn tay trắng nõn lướt nhanh trên bàn phím như bay bướm.
Ada mở cửa cho Hoắc Kiến Phong rồi lịch sự rời đi.
Hoắc Kiến Phong vào phòng, nhìn thấy khuôn mặt cô gái đang tập trung làm việc, theo bản năng chân bước khẽ.
Anh bình tĩnh đứng ở chỗ trống bên cạnh bàn của cô, mở túi xách, lấy hộp đồ ăn mang ra và mở từng ngăn một.
Tiêu Nhi luôn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chú ý đến phản ứng khác nhau trên trang web sau khi từng dòng mã được nhập vào.
Thậm chí không thèm liếc nhìn người giao hàng cho đến khi xung quanh truyền đến mùi thơm chảy nước miếng.
Cô hít mũi vào nghiêng về nơi phát ra hương vị trên bàn, sốt dầu đỏ sệt và thịt mỡ xen kẽ, thực sự là món thịt lợn kho tàu yêu thích của.
CÔ.
"Ada, cô có đổi nhà hàng không? Tôi nhớ rằng quán ăn đơn giản cố định của công ty không có món thịt nướng, phải không?" Cô ngẩng đầu lên hỏi, khi nhìn thấy người đàn ông đang tháo nắp hộp cơm ra, cô sửng sốt: "Là anh!" "Là tôi."
Hoắc Kiến Phong điềm nhiên gật đầu, đẩy hộp cơm đã mở ra trước mặt cô: “Nếm thử xem có phải mùi vị cô thích không."
Anh giúp cô bày đũa, động tác lưu loát gọn gàng.