Ôn Thanh Tuấn mắt đỏ lên nhìn về phía Hoắc Kiến Phong: "Hoắc Kiến Phong, chúng tôi còn có sự kiện muốn làm phiên hai người, nếu như các người nhìn thấy Văn Hạo thì làm phiền các người nói cho nó đến thăm Như Phương. Dù sao thì bọn họ vẫn là vợ chồng, Như Phương bị thế này, chúng tôi cũng không cần nó làm cái gì nhưng mong nó đến thăm Như Phương một lần, cũng coi như là tình cảm vợ chồng những năm này."
Nhấc lên cái tên này, Trần Xuân Trúc khóc càng thêm lợi hại, thân thể bà ta run rẩy lung lay sắp đổ, Ôn Thanh Tuấn vòi vàng đỡ lấy bà ta.
Hai người khom người thở dài một tiếng. Dù sao chỉ là người trên dưới năm mươi tuổi, vậy mà bây giờ nhìn giống như người đã già sáu bảy chục tuổi vậy. Tiêu Nhi thở dài, dù sao cô cũng không đành lòng: "Được, nếu như nhìn thấy anh ta thì chúng tôi sẽ thay chuyển đạt lời nói của hai người. Còn chuyện xét nghiệm, các người thúc giục bệnh viện, nếu như tương thích thành công thì tôi sẽ đi qua. Tôi còn có khác chuyện nên đi trước. "Thật tốt, cảm ơn hai người, cảm ơn!
Ôn Thanh Tuấn cùng Trần Xuân Trúc đất dịu nhau, hưởng về phía bọn hắn lại là khom củi thật sâu.
Một chiếc xe màu đen sang trọng, tốc độ đều đặn chạy trên đường cái rộng lớn.
Trong xe, Hoắc Kiến Phong một tay cầm tay lái, một tay đan xen với tay của Tiêu Nhi: "Chờ làm xong hết những chuyện này, chúng ta hãy rời khỏi nơi đây, đi đến một nơi an tĩnh, không có ai nhận biết chúng ta, chỉ có ba người một nhà chúng ta. Đương nhiên, về sau nếu như em còn nghĩ sinh thêm con, vậy chúng ta có thể muốn nhiều hơn mấy người, một đứa cũng rất cô đơn."
Tiêu Nhi nghiêng đầu cười khẽ: "Chẳng lẽ anh muốn rời đi nơi này không phải là bởi vì ở đây quá náo nhiệt sao? Còn muốn thêm con, không sợ âm 7?"
Hoắc Kiến Phong nhìn ngang phía trước, kéo tay của cô qua, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng nõn của cô: "Vậy cũng không giống nhau, những người khác làm sao có thể so sánh với con của chúng ta. Bây giờ chỉ có em và con là người thân nhất của anh trên thế giới này, những người khác có hay không đều không quan trọng. "Phải vậy không?" Tiêu Nhi cố ý kéo dài âm cuối, nghiền ngầm mà nhìn anh: "Hoắc Kiến Phong, khi nào mà anh lại trở nên hẹp hòi như vậy hả? Trước đó anh nhưng là người có lòng mang cả thiên hạ, người làm chuyện lớn nha.". Truyện Hệ Thống
Hoắc Kiến Phong cong môi cười nhạt, bên trong hai mắt thẩm thủy lập loè những đạo ánh sáng nhạt "Người làm chuyện lớn cũng rất nhiều, không chỉ mình anh.
Nhưng mà chồng của em, bố của con em cũng chỉ có một mình anh mà thôi, anh chỉ muốn cùng em và đứa bé, người một nhà sinh sống thật yên bình."
Anh hối hận mình không ý thức được điều này sớm hơn, không dân cô rời đi sớn hơn một chút, cho nên mới làm cho cô bị cuốn vào trận âm mưu quỷ quyệt này, để cho cô một lần rồi lại một lần không ngừng hy sinh, trả giá
Tiêu Nhi nhìn xem sắc mặt trầm tĩnh của anh, mặt mũi đẹp trai hào hoa phong nhã, trong lòng cô nở rộ lên tầng tầng ngọt ngào ấm áp "Hoắc Kiến Phong chính là Hoắc Kiến Phong, lời nói xấu hổ như vậy cũng có thể nói thành bá đạo"
Biết có đang cố ý khiêu khích, Hoắc Kiến Phong không để ý: "Tất nhiên, chính là bá đạo như vậy, em mau nói em có đáp ứng hay không?"
Anh năm tay của cô rồi âm thâm dùng sức, im lặng uy hiếp "Đau, đau đau đau...
Tiêu Nhi nghiêng thân thể, liên tục hút không khí
Hoặc Kiến Phong khẽ giật mình, vội vàng thả lỏng lực lượng, ân cần hỏi: "Anh không có dùng quá sức mà, là do đụng tới lỗ kim rút máu hồi nãy sao?"
Nhìn xem dáng vẻ khẩn trương như vậy của anh ta, Tiêu Nhi "phụt" cười ra tiếng: "Đùa anh thôi."
Không chờ anh nổi giận, cô năm chặt tay của anh, ôn nhu nói: "Em đồng ý với anh, chờ kết thúc tất cả mọi chuyện, chủng ta liên rời đi nơi này. Tim một nơi phong cảnh đẹp như tranh vẽ người một nhà trải qua cuộc sống đơn giản, bình yên." "Nhưng mà trước lúc này, em vẫn còn muốn đi tới công ty Ngôi Sao để lấy thuốc giải. Tin rằng bằng năng lực của em, lại thêm tiền của vật tư của công ty bọn họ, chắc hẳn cũng không cần tới ba năm, năm năm. Đến lúc đó chúng ta có thể không cần suy nghĩ gì nữa mà rời đi nơi này."
Hoắc Kiến Phong còn chưa kịp nở hết nụ cười thì đã ngừng lại, anh buông tay của Tiêu Nhi, giọng nói nhiều hơn mấy phần ý lạnh: "Vừa rồi anh đã liên lạc qua với ông ngoại, ông ấy sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ về chuyện thuốc giải nên cũng không cần em đi trao đổi. Bất luận nơi nào có thể xảy ra nguy hiểm thi anh đều không cho phép em đi một mình, đây là nguyên tắc cũng là ranh giới cuối cùng của anh.
Nhắc lên ông ngoại anh, thái độ anh còn kiên quyết như thể, Tiêu Nhi nhếch môi, hậm hực lùi về tay lái phụ: "Đó chính là không có thương lượng nữa sao?" "Đúng vậy."
Hoặc Kiến Phong thái độ cường ngạnh, nói năng rất có khí phách
Tiêu Nhi ảo não nhìn về phía cửa số, đáy mắt nhanh chóng lướt qua một vòng giảo hoạt, cười hì hì nói: "Kiến Phong, em nhớ bà ngoại. Từ lúc bà xuất viện thi chúng ta còn chưa có trở về nhìn qua bà, không thì bây giờ trở về nhà họ Hoặc đi? Lỡ may bệnh viện bên kia có kết quả thi khi đó họ gọi điện thoại tới cũng dễ dàng hơn một chút "
Đối với người nhà họ Ôn, ông cụ Tiêu và bà cụ đều không có chủ động nhắc tới, nhưng mỗi hận những năm này với bạn họ đều chưa bao giờ giảm qua một phần nào. Hoắc Kiến Phong biết trong lòng cô cũng không chịu nổi, anh đau lòng giọng nói cũng ôn nhu bớt: "Được rồi, ngày nào bà ngoại cũng ngóng trông em trở về để thăm bà đấy