Ôn Thành Tuấn vừa thấy bọn họ này giấu không được bộ dáng thật sự, liền biết chuyện mình lo lắng vừa rồi là không cần thiết nữa.
Hai đứa nhỏ này, cho dù có cái tâm tư, nhưng cũng có vẻ như không liên quan đến chuyện này.
Lúc trước đấu với Ôn Thục Nhi, song thu được toàn là bị lỗ to, thiệt hại không biết bao nhiêu, căn bản không có khả năng làm ra kế hoạch tinh vi, chu đáo đến như vậy.
Ông thở dài một hơi, trên mặt lập tức hiện lên ý cười: "Được rồi, được rồi, không phải hai người là tốt rồi! Mà chuyện này đối chúng ta mà nói, cũng chỉ có trăm lợi mà không một hại."
Trần Xuân Trúc tròng mắt vừa chuyển, lập tức sung sướng nói: "Nếu Ôn Thục Nhi thật sự đã chết, chúng ta được hưởng hai công ty cổ phần của cô ta, có phải là có thể lên đời rồi hay không?".
"Đương nhiên" Ôn Thành Tuấn kích động nhấp nháy mi: "Không chỉ có như thế, chuyện Vân Hạo gả đến nhà họ Ôn không không xử lý được nữa.
Bà cụ nhà họ Hoắc không bao giờ...
còn giải thích với ai nữa, đổ bà ta ngăn cản được miệng của ai nữa."
"Vậy thì con có thể quay lại làm người cháu chính thức của nhà họ Hoắc không?" Ôn Như Phương trong lòng nghĩ như vậy, mắt lập tức sáng lên.
Cô đứng dậy, đi tới khoác lấy bả vai của Hoắc Vân Hạo, ôn nhu nói: "Vân Hạo, trong khoảng thời gian này anh đừng cắm đầu vào chuyện của công ty nữa, dành nhiều thời gian về chăm sóc bà nội đi.
Bất quá bà tuổi cũng đã lớn rồi, cần phải có người ở bên cạnh quan tâm, chăm sóc."
Trần Xuân Trúc vui vẻ, nhanh chóng phụ họa thêm: "Đúng đó, đúng đó, sáng mai mẹ hầm một ít canh dưỡng sinh, con mang về cho bà cụ, có thể nói đây là tâm ý của Như Phương, nhắc nhở dặn dò bà ấy phải bảo trọng thân thể.
Không có con nhỏ tiện nhân Ôn Thục Nhi gây trở ngại, cậu sẽ liền vĩnh viễn là cháu trai danh ngôn chính thuận của nhà họ Hoắc, có thể tùy tiện đi ra đi vô nhà họ Hoắc, hưởng thụ mọi ánh mắt hâm mộ của người ngoài nhìn vào.
Hoắc Vân Hạo trong lòng âm thầm đắc ý, nhưng trên mặt vẫn lạnh tanh, tỏ vẻ không hứng thú: "Không cần đâu, dì Trúc.
Bất quá bà nội cũng đã sớm quên mất cháu rồi.
Cháu cũng không cần tới tham gia cuộc vui này đâu!".
Ôn Thành Tuấn mang dáng vẻ của một người chú ân cần, liếc nhìn qua cậu một cái: "Đứa nhỏ ngốc này, cháu đang nói cái.
gì vậy? Trên đời bà ấy cũng từng là cha mẹ, huống chi bà ấy trước đây cũng rất thương cháu như thế! Nếu không phải do cái con tiện nhân Ôn Thục Nhi, cháu nhất định vẫn là cháu trai đích tôn của nhà họ Hoắc! Cháu mới là người thừa kế đầy tiềm năng nhất của nhà họ Hoắc.
Cháu mà không quay về, bà nội của cháu, ông hai của cháu, tương lai của liệt tổ liệt tông nhà họ Hoắc làm sao mà yên tâm dặn dò cho đời sau được?".
Hoắc Vân Hạo vuốt ve cằm, nụ cười đã nhanh chóng tràn ra đến tận mang tai, còn ra vẻ ngạo kiều nói: "Vậy cháu nên trở về xem xem một chút chứ nhỉ?".
Ôn Thành Tuấn gật đầu, vỗ tay một cái: "Được, trở về xem xem".
Trần Xuân Trúc đi theo cười tủm tỉm nói: "Đúng đó, thường xuyên trở về xem".
Cô ám chỉ hướng tới Ôn Như Phương nháy nháy mắt mấy cái, Ôn Như Phương lập tức làm bộ ngượng ngùng, níu lấy cánh tay của Hoắc Vân Hạo làm nũng nói: "Ngày mai còn phải dậy sớm đó! Chồng ơi, chúng.
ta trở về phòng nghỉ ngơi sớm đi! Em giúp anh xoa bóp một chút, cam đoan cho chồng một giấc ngủ ngon nhất".
Cảm giác được ngực của cô đang có cọ ở trên cánh tay mình, tâm tình Hoắc Vân Hạo lập tức nhộn nhạo: "Được! Vậy dì, chú, hai người cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé, cháu cùng Như Phương trở về phòng trước."
"Đi đi, đi đi!" Trần Xuân Trúc ánh mắt âu yếm tiễn bọn họ ra khỏi phòng, sau rồi cẩn thận đóng cửa lại.
Ôn Thành Tuấn châm một điếu thuốc, thả lỏng người dựa vào lưng ghế dựa, ngón tay khoái trá đánh nhịp ở trên bàn: "Em nói đúng rồi.
Nếu Như Phương mang thai đời chắt thứ năm của nhà họ Hoắc lúc này, vậy địa vị của Hoắc Vân Hạo sẽ từ từ ổn định lai."
Trần Xuân Trúc khóe miệng cong lên, hai tay mềm mại như không có xương, trườn lên ôm lấy cổ của Thành Tuấn: "Em không quan tâm địa vị của cậu ta có ổn hay không đâu! Em chỉ muốn con gái nhỏ bé của em có một cuộc sống ổn định.
Con gái.
muốn làm mợ của nhà họ Hoắc, chúng ta sẽ liền giúp con ngồi ổn định trên chiếc ghế mợ của nhà họ Hoắc" Ôn Thành Tuấn nhìn nhìn cô, giơ ngón tay cái lên: "Siêu!".
Trần Xuân Trúc cười đắc ý: "Khiêm tốn, khiêm tốn!" Gió thổi tan sương mù, sắc trời đã dần dần sáng lên.
Nhưng những đám mây đen kịt đã từ đầu kéo đến, áp chế cả bầu trời, giống như sắp nổi lên một hồi bão táp.
Vùng biển gần Vịnh Ngân Hà, từ xa có mấy cái thuyền cứu hộ cứu nạn, phạm vi hoạt động đã mở rộng vô cùng, tối qua mới chỉ có ba hải lý, mà bây giờ đã mở ra tới ba mươi hải lý rồi.
Phi cơ trực thăng không ngừng ở trời cao xoay quanh, cập nhật tin tức mới nhất khắp mọi nơi.
Ở trên vách đá dựng đứng quan sát, Hoắc Kiến Phong ngồi cứng ngắc, tựa như bức tượng điêu khắc.
Ngô Đức Cường đứng ở một bên, không dám nói ra một lời nào cũng không dám cử động mạnh, trong lòng chỉ yên lặng thầm cầu nguyện ông trời nhất định phải làm cho mợ ba còn sống.
Một chiếc xe dừng lại ở bên ngoài đây.
Triệu Thanh Xuân mở cửa xe ra, nhảy xuống, nhanh chóng đi thẳng về hướng Hoắc Kiến Phong.
Cô ấy đã thay đổi phong cách ăn mặc tiểu thư lúc trước, chân đi giày thể thao cho dễ vận động, di chuyển, trên mặt tái nhợt cũng không thèm trang điểm nữa, đôi mắt cũng đã sưng hết lên vì khóc trông như hai quả hạch đào.
"Hoắc Kiến Phong, anh vì cái gì mà không chọn Thục Nhi, vì cái gì?!".
Thấy cô đến gần uy hiếp, vừa trừng mắt nhìn Hoắc Kiến Phong, tư thế như là muốn kéo Hoắc Kiến Phong rơi xuống vách đá cùng, Ngô Đức Cường nhìn thấy liền vội vàng chắn mình ra ngăn cô lại: "Cô Triệu, xin cô bình tĩnh!".
"Bảo tôi bình tĩnh cái đầu anh ấy!".
Triệu Thanh Xuân hung tợn trừng Ngô Đức Cường một cái, một tay đẩy anh ra: "Thục Nhi bạn tốt nhất của tôi, tốt nhất!".
Cô gào thét đến tê dại cả người, nước mắt khó khăn lắm mới vơi đi một chút lại lần nữa tuôn trào ra: "Vì cái gì? Hoắc Kiến Phong, vì cái gì mà anh lại không chọn cô ấy?".
"Thục Nhi yêu anh đến như vậy, trong lòng cô ấy tất cả đều là hình bóng anh, chăm sóc anh trong lớp, giúp anh giải quyết vấn đề, chẳng sợ biết rõ trong lòng anh chỉ có cái cô họ Tống kia, cô ấy cũng nói chỉ cần anh vui vẻ là tốt rồi! Cô ấy đối với anh tốt đến thế, anh tại sao phải vứt bỏ cô ấy như vậy? Vì cái gì cơ chứ?".
Đúng vậy, cậu ba, tại sao cậu lại không chọn mợ ba?.
Ngô Đức Cường trong lòng cũng muốn hỏi câu này, nhưng anh biết rõ vị trí của anh ấy đang ở đâu, anh không thể để Triệu Thanh Xuân đi qua đó: "Cô Triệu, mợ của chúng tôi đã mất tích, cậu ba của chúng tôi trong lòng cũng rất đau buồn, xin cô đừng như vậy.
"Đau buồn? Há, ha ha ha.."
Triệu Thanh Xuân giống như là nghe được một câu chuyện hài, cười ha hả, giọng mỉa mai nói: "Anh ta máu lạnh như vậy, lại còn là một người tuyệt tình như vậy, ngay cả đối với người vợ luôn toàn tâm toàn ý bên cạnh anh ta mà tên máy lạnh đó vẫn vứt bỏ cô ấy, chỉ sợ là hai chữ đau lòng viết như thế nào anh ta cũng không biết!"