trong ngọn núi. Hồng Như vẫn mặc váy trắng như cũ, trên đầu quần đầy băng gạc, đỡ một người đàn ông thân hình cao lớn đi đến ngồi xuống trước gương rồi nhẹ nhàng nói: "Đến lúc thảo băng gạc rối, người đã chuẩn bị xong chưa?" Người đàn ông chồng tay lên đầu gối, anh ta nắm
lấy quần của mình rồi sau đó gật đầu một cách nặng nẻ. Hồng Nhữ làm sạch tay bằng thuốc khử trùng, đeo găng tay cao su vào rối tháo miềng băng gạc dinh máu xuống. Rất nhanh trong gương liền phản chiếu lại cảm, môi, sống mũi. của người đàn ông.
Hồng Nhữ ném miếng băng gạc vào thùng rác bên cạnh rồi vỗ vai người đàn ông: "Được rối, anh có thể mờ mắt ra rối."
Người đàn ông từ từ mở mắt ra, khi nhìn rõ người trong gương, đồng từ liền không ngừng co rút.Hồng Nhữ cau mày: "Tam Vương Tử, kể từ ngày hôm nay người không còn là Hồng Liệt nữa, trên đối này không còn Hồng Liệt nữa, người là Lâm Viên là người thân cận của Đại Vương Từ Hồng Mẫn. Sau khi người bước ra khỏi cánh cửa này, trên mặt người không được để lộ ra biểu cảm như thể này nữa, đã biết chưa?
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào gương mặt bình thường đến mức không thể binh thường hơn nữa trong gương rồi lại nặng nề nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa thi trong mắt anh ta liền tràn ngập sự lạnh lùng và dữ tợn: "Đúng vậy, từ hôm nay trở đi trên đời này chỉ có Lâm Viên, không có Hồng Liệt nữa."
"Không chỉ vậy, người phải luôn nhớ nhiệm vụ của minh. Là thân phận của Lâm Viên, người muốn giết chết Đại Vương Tử là một việc rất dễ dàng, nhưng thứ mà chúng ta cần không phải là mạng của anh ta mà là chân tưởng. Chúng ta cần phải điều tra rõ từng việc của anh ta, phải giải quyết mối nguy cơ của nước Thanh Bạch, khiến cho anh ta nhận được sự trừng phạt mà anh ta đáng phải nhận." Hồng Nhữ nhắc nhờ.
Lâm Viên hít một hơi thật sâu rồi gật đầu: "Ta biết rồi, chúng ta phải tìm ra kẻ đứng sau anh ta và những thế lực nào đang hỗ trợ anh ta gây rối nước Thanh Bạch."Hồng Nhữ vui mừng nhéch mày: "Người hiểu được thì tốt. Bây giờ việc này không còn là ăn oán cá nhân của anh em hai người nữa mà là việc lớn liên quan đến cả nước Thanh Bạch.
"Yên tâm đi!" Lâm Viên cười khố: "Sau này ta sẽ không ngốc như vậy nữa." Anh ta thật sự không ngờ rằng Hồng Mẫn lại không nể đền tình anh em giữa bọn họ mà sai người thân cận nhất của mình truy sát anh ta. May là Hồng Nhữ đã sớm có chuẩn bị rối nên anh ta mới thoát được kiếp này. Nhưng theo sự kết thúc của sinh mạng kia thì tính mạng của anh dưới thân phận Tam Vương Từ Hồng Liệt của nước Thanh Bạch cũng kết thúc theo.
Hồng Nhữ thấy anh ta buồn bã liền nhẹ nhàng vỗ vai an ủi: "Người đừng quá bị quan, nói không chừng Đại Vương Từ cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ nào đó, chỉ là trước khí lộ rõ chân tưởng người nhất định phải nhớ rõ thân phận của mình. Người là Lâm Viên, bởi vì trong lúc chiến đầu bị thương mà đã mấy đi một phần trí nhở."
Lâm Viên nhìn bản thân mình ở trong gương, nghiêm túc lặp lại lời của Hồng Nhữ một lần nữa. Hồng Như mím môi rồi thờ dài, quyết đoán nói: "Ngoài ra còn thêm một việc nữa, Lâm Viên là một võ tường, tuy rằng vóc dáng của hai người tương đương nhau nhưngcho dù là so về sức lực hay võ lực thì người kém hơn nhiều. Để tránh khỏi việc người bị bại lộ ở trong cung, tôi phải tạm thời cắt đứt gân tay của người, để cho người trong khoản thời gian này không dùng được võ lực, hơn nữa cho dù bị người khác nghi ngờ thân phận của người, cũng không có cách nào thăm dò người được."
Cắt gân tay? Lâm Viên vô thức nhin có tay của mình, đồng tử đột nhiên co rút lại. Lâm Viên nhắm mắt lại hít sâu một hơi: "Cắt."
Hồng Nhữ nhưởng mày tán thường: "Điện hạ, người rất dũng cảm, nhưng khó khăn không dừng lại ở đó. Sau khi tay của người bị thương thì Đại Vương Tử nhất định sẽ chuyển người sang chức vụ khác, nhưng người đừng lo lắng, anh ta sẽ không xa lánh người mà còn trọng dụng người hơn nữa, dù gi thì người cũng là người thân cận di theo anh ta nhiều năm như vậy. Như thế người sẽ có nhiều thời gian để điều tra bằng chứng phạm tội của anh ta hơn, thậm chí là còn tiền vào vị trí của trung tâm quyền lực hơn nữa.
Hồng Nhữ hơi ngừng lại một chút rồi chuyến để tài: "Nhưng điều này có nghĩa là người phải duy trì mức độ cảnh giác và phải thận trọng hơn. Dù người có thay đổi gương mặt giống đến đâu thì người cũng không thể giống đến một trăm phần trăm được, chưakể thời gian lần này của chúng ta rất eo hẹp, gường mặt của người phải dùng rất nhiều loại thuốc mới đạt được đến mức độ này, dùng thuốc lâu dài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe vì vậy người phải giữ vững tâm lý rối tìm ra bằng chứng càng sớm càng tốt, vừa hoàn thành nhiệm vụ vừa uống thuốc giải kip thời thì diện mạo và giọng nói của người mới đạt đến sự hồi phục tốt nhất."
Hồng Nhữ nghĩ một lát rồi lại nói thêm: "Người hãy nhớ kỹ người không được ăn nội tạng của động vật nếu không thì thuốc sẽ mất tác dụng, người có thể sẽ gặp hai tình huống khác nhau."
Lâm Viên ngạc nhiên xoa nhe hai gò má của mình: "Nếu không may ăn phải thi sao?"
Hồng Nhữ đáp: "Lại uống thuốc."
"Vậy có thể đưa cho ta một ít thuốc giữ bên người để để phòng bất trắc." Lâm Viên nói.
Hồng Như lắc đầu: "Không được, sử dụng loại thuốc này phải kết hợp với cổ độc thì mới có thể không chế được liều lượng, nhưng cổ độc không thôi thì không được, còn phải là người của thi cổ đích thân sử dụng. Nhưng người đừng lo lắng, trong cung điện của Đại Vương Từ đã có người của chúng ta rồi, đến lúc đó anh ta sẽ liên lạc với người để đảm bảo sự an toàn vàsự trợ giúp cần thiết khi người hành động"
Bon họ suy nghĩ chu đáo như vậy, lại còn có tổ chức và hậu thuẫn nên Lâm Viên không còn lo lång gì nữa, anh ta bình tĩnh duỗi tay ra: "Vậy thì làm thôi!"
Sớm bị thương sớm trở về, sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi sớm kết thúc hết tất cả chuyện này! Lâm Viên nghiên răng nhẩm chặt mắt. Trên bàn trước gưong con dao phẫu thuật đang được ngâm thuốc khử trùng. Hồng Nhữ vén tay áo lên lấy ra một con dao, trong không khí lóe lên một tia sáng lạnh, một tia máu đỏ tươi bản ra tung tóe.
"A!" Tiếng la thảm thiết vang lên làm kinh sợ những con chim đang đậu trên mái hiện vỗ cánh bay vuốt lên.
Buổi tối trong tầm cung của công chúa, Hoa Dung lặng lẽ đứng trên sân thượng của tẩm cung nhìn bóng cây lắc lư bên ngoài, nghe tiếng sóng đang từng trận từng trận ập vào ở phía xa, cảm xúc cũng bắt đầu dâng lên. Trừ cải cúc áo kia cô ấy không hề tìm ra bất cử bằng chứng nào cho thấy Hồng Liệt đã bị giết, mọi chuyện đang diễn ra vô cùng khó khăn. Cửa của tắm cung "cọt kẹt" một tiếng bị người đẩy ra, hai tiếng bước chân từ xa truyền đến, Hoa Dung không cần quay đầu lại nhìn cũng biết đó làTú Mai. Tủ Mại đem theo người đứng cách Hoa Dung tâm hai ba bước chân, giọng nói vô cùng kích động: "Công chúa, người xem người tôi dẫn tới là ai?"
Hoa Dụng uể oải quay đầu lại: "Là ai vậy?"
Tủ Mai hé miệng cười bước sang một bên, lộ ra người phía sau đang ăn mặc như người hầu nữ giống như cô ấy. Người hầu nữ kia chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tinh xảo vô cùng, giống như đã được đại sư tỉ mỹ phác thào lên ngũ quan tươi tắn, đôi mắt như nước vô cùng dịu dàng và thong dong. Hai mắt Hoa Dung đột nhiên mở to, thiếu chút nữa là kêu lên một tiếng, lấy tay che miệng rồi vui mừng chạy đến ôm lấy cô gái kia: "Tiêu Nhi, Tiêu Nhi, cô trở về rồi, cô trở về rồi."
Tiêu Nhi ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng nói: "Phải, tôi trở về rồi, tôi bình an vộ sự trở về rồi."
Tú Mai hai mắt đỏ hoe, vui mừng nói: "Công chúa, hai người từ từ nói chuyện, tôi sẽ đi ra cửa canh giữ. Đêm nay có người của chúng ta ở bên ngoài, hai người không cần lo lắng."
"Được, người ngoan nhất rối." Hoa Dung cười kéo Tiêu Nhi đi đến ngôi lên chiếc giường nhỏ mềm mại: "Nào, chúng ta qua đầy tử từ nói."
Tiêu Nhi buông tay cô ấy ra: "Hoa Dung, càm oncô! Nếu không phải vì cô ra trượng nghĩa ra tay thi có lẽ bây giờ tôi đã chết rồi,