Trong lòng ông ta khẽ động, cảm thấy Đinh Thanh Thanh ngày hôm nay có chút khác thường.
Nhưng ngay sau đó, nghi ngờ của ông ta đã được hóa giải bởi những lời nói của Đình Thanh Thanh.
Đôi mắt Đinh Thanh Thanh đỏ hoe, lôi kéo tay ông ta nhẹ nhàng nói: "Bổ đi, con xin lỗi, khiến bố lo lắng rồi."
Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến, giọng nói nhẹ nhàng len lỏi vào tim, Kenny Đinh kinh ngạc nhìn Đỉnh Thanh Thanh, có chút khó tin người trước mặt này lại chính là đứa con gái kiêu ngạo, coi trời bằng vung của mình.
"Thanh Thanh à, con, con bị sao vậy?" Ông ta cau mày, vô thức đưa tay sở thừ nhiệt độ trên trán cô ta.
Đình Thanh Thanh không những không né tránhmà còn ngoan ngoãn nhìn ông ta: "Không có chuyện gi a. Đảng lẽ con phải nói với bố những lời này sớm hơn. Nhiều năm trôi qua, con chi biết gây phiền toái cho bố, con xin lỗi bổ"
Cho nên, trải qua chuyện ngoài ý muốn lần này, cảm nhận được ranh giới giữa sự sống và cái chết, cuối cùng con bé cũng trở nên hiểu chuyện rồi sao?
Nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt Kenny Đinh lập tức thoài mái nhẹ nhôm, nụ cười trên mặt càng ôn hòa hơn: "Không sao, không có chuyện gì hết, bố không có trách con. Chi cần con có thể sống tốt thì bắt bố có bỏ ra bao nhiêu cũng đều đáng giá."
Nếu tính cách này của cô ta thực sự có thể trở nên tốt hơn thì cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Đinh Thanh Thanh cẩm lấy tay Kenny Đinh, nước mắt lưng tròng: “Con cảm ơn bố."
Dịch Tiểu Phỉ khít mũi lại gần: "Thanh Thanh à, cậu nhìn mà xem, mọi người đều đang chờ cậu. Cho nên cậu nhất định phải mau chóng khỏe lại nha.
Đinh Thanh Thanh gật đầu: "Càm ơn Tiều Phi, cảm ơn mọi người."
Trong ảnh mắt cô ta xuất hiện sự dịu dàng và ngoan ngoãn mà trước giờ chưa từng có khiến ai nhìnthấy cũng giật mình, sau đó là nghi ngo và ngạc nhiên.
Từ dáng vẻ của một con sư tử đay túc giận chuyển ngay thành dáng vẻ của một con mèo được vuốt lông, dù nhìn thế nào thì sự thay đổi này cũng khiến người ta cảm thấy hơi đáng sợ.
Chẳng lẽ cô chủ này của bọn họ lại đang che giấu ý đó xấu gì trong lòng sao?
Tiêu Nhị âm thẩm hít một hơi, toàn thân run run nổi một lớp da gà, lên tiếng nhắc nhở đúng lúc: "Mọi người, cô Thanh vừa mới tình dậy, sức khỏe vẫn còn rất yếu, trước hết chúng ta vẫn nên để cô ấy nghi ngoi, có gi muốn nói thì chúng ta có thể đi ra ngoài rối nói, có được không?"
"Đúng, đúng, chúng ta đi ra ngoài trước, để Thanh Thanh tiếp tục nghi ngời." Kenny Đinh hoàn toàn tin tưởng lời nói của Tiêu Nhi, lập tức kêu gọi mọi người đi ra ngoài: “Ông Đỗ à, đúng lúc tôi có vài vấn để đang muốn hỏi ông đầy."
Nhìn bọn họ đều rời đi, Tiêu Nhi nghiêng người đỡ Đinh Thanh Thanh nắm xuống: "Cô Thanh, cô mệt rồi, ngủ tiếp một lát đi."
Bàn tay của cô vụt qua trước trước mắt Đinh Thanh Thanh, trong không khí lập tức tàn ra một lớp bột phấn vô hình.Đinh Thanh Thanh không có chút phòng bị nào, chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu óc nhanh chóng trở nên mơ hố: "U, đùng là rất mệt. Cảm ơn cô Nhi, cô đã vất và rồi"
Cô ta nằm xuống dưoi sự giúp đỡ của Tiêu Nhi, vẫn không quên lễ phép nói một câu cảm ơn. "Cô đó, nếu như sớm có dáng vẻ này, thì làm gì đến mức biến thành bộ dáng như ngày hôm nay?"
Tiêu Nhi thì thào nói, đồng thời bình tĩnh rút kim bạc từ trong tay áo ra, tranh thủ thời gian nâng cái ót của Đinh Thanh Thanh lên, không chút dấu vết cắm vào, nhẹ nhàng di chuyển.
Cô vừa làm, vừa thẩm oán trong lòng lần trước châm kim quá vội vàng, mới cắm vào có một chút. Thế mà tích cách của cô ta đã thay đổi đến mức ngay cả bố của cô ta cũng không thể nhận ra, thật sự thay đổi quá rõ ràng, Chúng ta làm lại một lần nữa, lần này tém lại một chút.
Nước Thanh Bạch, vương cung của tam vương tử.
Thấy Hồng Liệt trở về trong đêm, Tra A Bằng lập tức đi lên chào đón: "Điện hạ, bữa tối đã chuẩn bị xong. Cậu muốn ăn ở phòng ăn hay là để bọn họ dọn vào trong phòng cậu?"
Hồng Liệt hờ hững xua tay: "Không cần, tôi khôngmuốn ăn, cho bọn họ lui ra đi."
"Như vậy làm sao mà được?"
Khuôn mặt đen của Tra A Bằng tràn đầy lo lắng: "May ngày gần đây ngày nào câu cũng phải đi giám sát binh lính ở doanh trại thao luyện, thân thế hån là rất mệt mỏi. Nếu thật sự không ăn cái gì thì sẽ không có dinh dưỡng, thân thể sẽ không chịu nổi đâu. Điện hạ, dù là lúc nào thi sức khỏe vẫn là quan trọng nhất."
Hồng Liệt nhíu mày mệt mỏi: "Tôi biết rối. Nhưng mà tôi thực sự không cảm thấy đói, hôm nay cứ như vậy đi."
Tra A Bằng vô cùng lo lắng: "Không được, không được, dù có thế nào thì cũng phải ăn một chút. Hay là tôi bảo bọn họ đổi món ăn khác cho câu? Đồ ăn phương Tây? Đố ăn Pháp? Hay là điện hạ cậu có muốn ăn cái gì không?"
Hồng Liệt lắc đầu: “Không có."
Thấy anh lại muốn bước đi, Tra A Bằng cần răng, cẩm một hộp thuốc tinh xảo ra: "Điện hạ, hay là cậu uống loại thuốc này trước đi? Thuốc này được điều chế đặc biệt dùng để kích thích cảm giác thèm ăn, có hiệu quả rất tốt, mà mùi vị cũng không tối, Chua chua ngọt ngọt, tôi đảm bảo cậu chỉ cần uống một viên thì khẩu vị sẽ trở nên tốt ngay.”Hồng Liệt dừng lai, nhìn hai chữ Thanh Bạch theo kiểu cổ xưa trên hộp thuốc, lông mày nhíu lại: "Sao tên của loại thuốc này nhìn quen thé, tôi đã từng thấy ở chỗ nào rồi đúng không?"
Tra A Bằng do dự một chút, thận trọng nói: “Hằn là, hần là ở trong phòng thí nghiệm của Hoàng gia. Loại thuốc này, loại thuốc này là bà... A không đúng, là do cô Nhi đã nghiên cứu ra khi còn ở đây. Điện hạ, tác dụng của loại thuốc này thực sự rất tốt, cậu thử một chút xem sao?"
Hồng Liệt ngây người nhìn hộp thuốc tròn trịa tinh xảo kia, giong nói trở nên buồn bã: "Cần phải nói nữa sao, loại thuốc do cô ấy nghiên cứu ra tất nhiên đều có tác dụng rất tốt, mà giá cả lại phù hợp với người dân, dù là người trong cung hay là ngoài cung, thi đều ở tinh trạng cung không đủ cầu, vô cùng được ưa chuộng."
"Đúng vậy."
Tra A Bằng gật đầu lia lịa: “Nhà máy dược phẩm của Hoàng gia chúng ta hoàn toàn không thể sản xuất đủ, nhất là những sản phẩm dinh dưỡng và chăm sóc sức khỏe, chống lão hóa, phàm là điều kiện cho phép thì mọi người đều đổ xô đi mua. Đặc biệt có một vài loại vô cùng phù hợp với phụ nữ, được mọi người vô cùng yêu thích. Bon họ đều cảm thấy chỉ cần sử dụngsản phẩm do chính bà chủ nghiên cứu ra thì họ có thể trở nên xinh đẹp như bà chủ."
Tra A Bằng vừa nói vừa lăng lê quan sát biểu cảm của Hồng Liệt: "Bà chủ không chỉ giỏi y thuật mà còn có khuôn mặt xinh đẹp, là một người thực sự có trái tim nhân hậu và tốt bụng. Mọi người đều mong cho có ấy có thể trở thành tam vương phi chân chinh của chúng ta.”
Nghe thấy thành tích của Tiêu Nhi, khóe miệng Hồng Liệt bất giác nhéch lên, khuôn mặt cũng dan giãn ra.
Nhưng đến khi nghe được câu cuối cùng, ánh mắt anh lại dẫn trở nên ảm đạm.
Chính bản thân anh ta cũng mong chờ điều này.
Nhưng cuối củng thì mọi chuyện cũng không thành.
Hồng Liệt nhắm mắt lại, kiểm chế những nhớ nhung trong lòng.
Tiêu Nhi, không biết bây giờ em đang ở đâu? Có khỏe hay không?
Tra A Bằng nhận ra mình đã nói sai, trong lòng thẩm ảo não, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Điện hạ, hay là cậu trở về phòng tắm rửa sạch sẽ trước đi? Tôi sẽ bào bọn họ nấu thêm cho cậu vài móncó được không?"
Hồng Liệt nhìn hộp thuốc mà Tra A Bằng đang cảm trên tay, rốt cục thờ dài: "Sao cũng đưoc"
Dứt lời, anh ta cám lay hop thuốc, yên lặng xoay người trở về trong phòng.
Vai anh ta hơi chủng xuống, bóng lưng vốn cao ráo đẹp trai bỗng tro nên thật cô đơn.
Tra A Bằng nhìn anh ta, đau lòng lắc đầu: "Điện hạ à, mọi chuyện đều đã qua rồi. Phải đến khi nào thì cậu mới có thể buông bỏ, không còn tự hành hạ mình như thế này?"
Trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng rốt cuộc anh ta cũng không dám nói gì, quay người đi thông báo cho đầu bếp chuẩn bị.