Hoắc Kiến Phong nhàn nhạt gật đầu: vậy. Cho dù tôi đã chết qua một lần rồi, cũng chỉ qua một số chuyện, sẽ không thay đổi thói quen sinh hoạt vốn của
"Các người nói xem, chẳng lẽ Đại Vương thật sự đã bị thay thế?" Tiêu Nhi nghiêng đầu nhìn bọn họ "Nếu ta có thể nghĩ ra cách thay người, họ có phải cũng dùng cách này hay không?"
Hoắc Kiến Phong và Ngài Dich nhau, vẻ mặt kinh ngạc.
Hồng Nhữ nhíu mày, không khỏi lẩm bẩm: "Đại Vương Tử là người của công chúng, không phải tiểu lâu la như Lâm Viên, có thể dễ dàng thay như vậy, không có thểHoắc Kiến Phong liec nhìn Tiêu Nhi với về ngưỡng mộ, lên tiếng phản đối: "Không phải là không thể. Chi cần chuẩn bị đầy đủ như chúng ta, không dễ để lộ sơ chờ. Bởi vì anh ta là Vương Từ nên không có nhiều người tiếp xúc thân thiết. Ngược lại, càng ít để lộ sơ hở hơn.”
Ngài Dịch khê nhướng mày gật đầu: "Đúng vậy. Cho dù thỉnh thoảng có người phát hiện điều gi lạ, sao dám chất vấn Vương Từ Điện Hạ. Nhưng Hồng Liệt thi khác. Họ là anh em lớn lên cùng nhau, đương nhiên hiểu rõ hơn người ngoài. Vì anh ta đã phát hiện ra nhiều điểm đáng ngờ..."
Ông ấy quay đầu lại dặn dò Hồng Nhữ: “Cô lập tức phải người lần theo manh mối này mà điều tra, nếu thật sự là thay thể thì tra xem khi nào? Đại Vương Tử thật sự đang ở đâu? Hãy cẩn thận mọi mặt!"
Hồng Nhữ nhíu mày, trịnh trọng gật đầu: “Đã hiểu. Nhưng mà, nếu là như vậy, e rằng vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều so với chúng ta dự tính. Người này hần là có mục tiêu rất lớn, không chi là một vị trí Quốc Vương.”
Tiêu Nhi một tay chống cầm, cần thận nhớ lại những lần tiếp xúc trước đây với Hồng Mẫn: "Từ trước đến nay tranh đoạt Hoàng quyển Vương Vi, ké giết cha, giết anh em nhiều không đếm xuể. Hoàng thất nước Thanh Bạch theo như quan sát thì khá hòa thuận, nhất là giữa anh em, quan hệ hòa hợp, tôn trọng, dùthinh thoàng có tranh đấu nhưng đếu dựa vào năng lực của bàn thân, cạnh tranh công bằng. Việc có ai đó sử dụng thủ đoạn xấu cũng chưa được tiết lộ. Tất nhiên, điều này cũng có thể phụ thuộc vào quy tắc nghiêm ngặt của hoàng thất."
Hồng Nhữ nghĩ đến điều gi đó, lien lên tiếng phụ họa: "Ó, phải rồi, tôi đã từng nghe nói qua, sau khi Quốc vương tình thâm nghĩa trọng với Vương Hậu, nước Thanh Bạch hoàng thất coi trọng gia tộc hơn vương vị. Ho đặt ra luật lệ nghiêm khắc, nếu phát hiện thân nhân hoặc tay chân hãm hại nhau vì vương quyền thi sẽ bị trừng trị rất nặng, nhẹ thì xóa bỏ hoàng tịch xuống làm thường dân, suốt đời không được phép đặt chân vào hoàng thất, nặng thì trực tiếp chặt đầu răn de."
Tiêu Nhi gật đau: "Đúng vậy, các Vương Từ từ nhỏ phải được giáo dục rất nghiêm khắc, quan trong nhất là phải nhở rõ thân phận của mình, nhất là trước sự cảm dỗ của quyền lợi, phải duy trì lý trí, không bao giờ vượt qua quy củ. Tuy nhiên, cũng giống như Hoa Dung và Hồng Liệt, nhận thức về chuyện này của bọn họ có thể tương đối yếu, dù sao hai người bọn họ một người không có quyền kế thừa vương vị, một người không có ý định thừa kế vương vị, từ nhỏ đến giờ hứng thủ nhất là ăn với chơi."Lông mày của Hồng Nhữ xoắn lại: "V Tam Vương Từ Điện Hạ chưa từng tỏ ra muốn tranh đoạt ngôi vị, vậy thì Đại Vương Tử Điện Hạ duổi cùng giết tận anh ta, cũng quả thật quá hung ác di."
Tiêu Nhi giải thích: “Ngay từ đầu anh ta đã nhắm vào tôi. Có thể giải thích là anh ta đang tước đoạt quyền thừa kế của Vân Thiên. Dù sao, Vân Thiên đã lấy được huân chương Thanh Bạch, trở thành người thừa kể ngai vàng ngang hàng với anh ta. Nhưng những thủ đoạn sau này, đặc biệt là nhằm vào Hồng Liệt, có chút không hợp lẽ thường."
Hồng Nhữ cắn môi trầm ngâm, vẻ mặt ngưng trọng: "Đã vậy, tôi sẽ lập tức nhắc nhở Lâm Viên cần thận hơn. Tôi sẽ phải thêm người đến tìm ra sự thật càng sớm càng tốt."
Hồng Nhữ đang định xoay người rời đi, Hoắc Kiến Phong trầm mặc một hồi đột nhiên gọi cô ta lại: “Chờ đã."
Hồng Nhữ ngạc nhiên dừng lại.
"Thay vì chậm rãi chờ đợi kết quả điều tra, tốt hơn hết cô nên chủ động, làm cho anh ta tự nói ra."
Ngài Dịch đảo mắt, khuôn mặt tạo nhã lộ ra vẻ tán thường: "Ngài Hoắc, có vẻ như cậu đã nghĩ ra cách tốt
hơn."Hoắc Kiến Phong cười nhạt: "Có thể không quá tốt, nhưng chắc chắn sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian. Tôi không muốn lãng phí thời gian ở đây nữa. Tới tập đoàn Hùng Ung sớm một chút, đối lệnh thiên kim về là mới là việc chính. Ngài Dịch, ông nghĩ sao?"
Ngài Dịch hơi giật mình, trong mắt lóe lên một tia đắc ý: "Cảm ơn ngài Hoắc đã nhớ đến, tôi đương nhiên cầu còn không được."
Hôm sau, Hoàng cung.
Quốc Vương Phổ Mật vừa kết thúc hội nghị với các bộ trưởng và vừa trở về văn phòng độc lập thì nhận được thông báo từ thị vệ.
“Bệ hạ, đại sử Kiến Phong muốn xin gặp."
"Đại sử Kiến Phong?" Quốc Vương Phổ Mật sửng sốt: “Vị đại sử Kiến Phong đỏ sao?
Hồng Liệt vừa qua đời, gần đây có rất nhiều đại sử các nước đến chia buồn, nhưng cơ bản là Hồng Mẫn chịu trách nhiệm tiếp đón, không có ai đến đây tìm ông ấy.
Thị vệ kính cần giải thích: "Vị kia là đại sử Kiến Phong Kiến Phong, người đã ở trong bữa tiệc của vương tôn Điện Hạ, ngài đã nói đại sử đặc phải kia chính là quý nhân của nước chúng ta. Ngài ấy đã đến đang đợi ngài ở bên ngoài điện."Quốc Vương Phổ Mật trong lòng mứng rỡ, lập tức nói: "Vậy còn không mau mời vào?"
Ông ấy dừng lại một chút, như đang nghĩ tới điểu gi đó, sau đỏ sửa lời: "Quên đi, ta sẽ đích thân ra ngoài gặp cậu ấy!"
Bên ngoài điện.
Hoắc Kiến Phong mặc một bộ vest đen tinh tế và cắm trên tay chiếc nạng hợp kim tối màu.
Dáng người anh hơi còm xuống, mái tóc trắng như tuyết khẽ lay trong gió, ánh lên một tia bạc mờ ảo.
Nhìn thấy Quốc Vương Phổ Mật đích thân ra đón, anh mim cười, lễ phép đưa tay ra: “Quốc Vương bệ hạ, đã lâu không gặp."
Quốc Vương Phổ Mật sững người một lúc mới phục hồi tinh thần, bắt tay đồng thời tiếc nuối nói: "Hoan nghênh chào đón! Đại sử Kiến Phong, câu thể này là di chứng của cổ độc sao?"
Ông ấy vẫn nhớ lần gặp mặt trước, người đàn ông này cời mở trung thực ra sao.
Không chi có dáng người cao thẳng mà còn có khuôn mặt hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc, cùng năng lực tài hoa kinh thế.
Bây giờ người này rõ ràng là một ông già bảy mưditám mười tuổi.
Hoắc Kiến Phong bỏ qua sự ngạc nhiên trong mắt ông ấy, bình tĩnh gật đầu: "Phài."
Quốc Vương Phổ Mật áy náy: "Thực xin lỗi, đại sử Kiến Phong, cậu là quỷ nhân của nước Thanh Bạch, nhưng đã xày ra chuyện trên địa phận của chúng tôi. Chúng tôi còn không thể giúp gì được cho cậu, thật có lỗi quá!"
"Không sao đâu, nước Z tôi có một câu ngạn ngữ: phú quý trời cho, sống chết có số. Tôi chỉ có thể nói rằng tất cả những điều này là cuộc sống của tôi."
Hoắc Kiến Phong càng bao dung thì Quốc Vương Phổ Mật càng thấy áy náy.
Ông ấy lịch sự mời Hoắc Kiến Phong đến văn phòng ngồi xuống, cho người bưng trà thơm và đồ ăn nhẹ, sắp xếp đồ ăn thức uống, còn muốn mời bác sĩ Trung y đến để khám giúp Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong giơ tay ngăn lại nói: “Bệ hạ, tôi không có nhiều thời gian, mấy cái nghi lễ rườm rà này bỏ qua vậy. Tôi hôm nay ở đây có chuyên rất quan trọng muốn bản với ngài."
Quốc Vương Phố Mật nhìn thấy Hoắc Kiến Phong vẻ mặt trịnh trọng, vội cho người hầu lui cung, ngồi xuống đối diện anh: "Chuyên gì vậy? Đại sử KiếnPhong, cử nói đừng ngại."
Hoắc Kiến Phong xoa xoa cánh hoa sen khác trên gây, thân nhiên nói: "Thật không giấu diếm ngài, có lẽ tôi không còn nhiều thời gian, Hôm nay tôi tới đây, chủ yếu là muốn đưa cho nước ngoài hệ thống phòng ngự đã được nâng cấp hoàn thiện."