Tiêu Nhi xoa nhẹ nếp nhắn ở giữa hai hàng lông mày của anh, quay lại thì nhìn thấy mấy cuốn sách kia ở trên chiếc tủ cạnh đầu giường.
Cô lật qua lật lại, chọn một cuốn trong số đó, mở ra tỉ mỉ đọc.
Văn hoá độc cổ của nước Thanh Bạch đã có lịch sử từ thời xa xưa, trong đó có rất nhiều cách điều chế độc và giải độc nghe dựng tóc gáy.
Tiêu Nhi càng đọc càng cảm thấy tâm trạng nặng nề.
Cách thức chế ra độc cổ thực sự tàn nhẫn đẫm máu, dẫn đến tác dụng của độc cũng hung hãn không khác gì, mà kết cục của đa số các người luyện độc trong đó đều vô cùng thê thảm.
Cô ngước mặt lên nhìn người đàn ông trên giường, trong ánh mắt tràn ngập sự thương xót.
Chú ơi, tôi xin lỗi!.
Lần này, lại là tôi hại anh!.
Lòng cô thầm lặng, ngón tay vô thức vuốt nhẹ trang sách.
Đột nhiên, cô cảm thấy có một vật gì đó cứng cứng nhô lên ngay tại đầu ngón tay cô.
Cô cúi đầu xuống, liên tục lật mấy trang, cuối cùng ngay trên trang bìa tìm thấy một bản kim châm được giấu trong đó.
Chính là loại mà cô hay dùng.
Có lẽ là do Vân Thiên lặng lẽ giúp cô đặt vào trong sách.
Ấn đường của Tiêu Nhi dãn ra, miệng mỉm nhẹ vui mừng.
Cô đem túi kim châm đặt lên vị trí trước ngực, giọng nói ấm áp thì thầm: “Bảo bối, cảm ơn con!”
Cây trâm bạc thon dài, dưới ảnh đèn sáng phát ra chút tia sáng hơi lạnh.
Tiêu Nhi vô thức vặn một cái, đôi mắt nhẹ nhàng nhằm lại.
Trong y học Trung Quốc có một số huyết đạo có thể khiến người ta đi vào giấc ngủ sâu, giống như năm đó lúc cô đóng giả làm thần y trị bệnh cho anh.
Còn có một số huyệt đạo có thể làm chậm tốc độ lưu thông máu của một người, thậm chí khiến cơ thể người ta rơi vào trạng thái chết giả.
Nhưng cô chưa từng dùng nó cho một người đã trúng sẵn độc cổ, càng không thể chắc chắn được phương pháp châm cứu này có thể khắc chế được loại độc số một mà cả giới độc cổ bàn tán này.
Cánh tay Tiêu Nhi giơ lên rồi bỏ xuống, bỏ xuống rồi lại giơ lên..
Rất lâu sau, cô vẫn đem trâm bỏ trở lại trong túi đựng.
Không đến nước không còn cách nào khác, cô tuyệt đối không thể để anh phải mạo hiểm thêm nữa!.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi tan sương mù, ánh nắng ban mai chiếu vào trong căn phòng.
Trước giường bệnh, cô gái gối đầu lên hai cánh tay, bò cạnh mép giường, ngủ ngon lành.
Mái tóc đen dài uốn nhẹ của cô xoã trên vai, che đi một nửa những đường nét thanh tú mang theo chút mệt mỏi trên gương mặt của cô.
Trong giấc mơ, dưới bóng cây xanh trong khuôn viên của Hoắc Thị, trong mơ, là bà nội với đầu tóc bạc trắng và nụ cười yêu thương, trong mơ, là vườn hoa bách hợp, cánh hoa đầy sương trong vắt..
Trong không khí đều là hương thơm ngào ngạt.
Cô gái nhắm mắt lại, cảm nhận được hồ điệp bay ngang trước mặt cô, đôi cánh vỗ nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua má cô.
"Đừng quậy phá!”
Cô lẩm bẩm, vô thức đưa tay lên, xua đuổi hồ điệp.
Hồ điệp lượn quanh một vòng rồi bay ngược trở lại, đậu lên hơi lạnh.
Tiêu Nhi vô thức vặn một cái, đôi mắt nhẹ nhàng nhằm lại.
Trong y học Trung Quốc có một số huyết đạo có thể khiến người ta đi vào giấc ngủ sâu, giống như năm đó lúc cô đóng giả làm thần y trị bệnh cho anh.
Còn có một số huyệt đạo có thể làm chậm tốc độ lưu thông máu của một người, thậm chí khiến cơ thể người ta rơi vào trạng thái chết giả.
Nhưng cô chưa từng dùng nó cho một người đã trúng sẵn độc cổ, càng không thể chắc chắn được phương pháp châm cứu này có thể khắc chế được loại độc số một mà cả giới độc cổ bàn tán này.
Cánh tay Tiêu Nhi giơ lên rồi bỏ xuống, bỏ xuống rồi lại giơ lên..
Rất lâu sau, cô vẫn đem trâm bỏ trở lại trong túi đựng.
Không đến nước không còn cách nào khác, cô tuyệt đối không thể để anh phải mạo hiểm thêm nữa!.
Ngày hôm sau, sáng sớm.
Cơn gió nhẹ nhàng thổi tan sương mù, ánh nắng ban mai chiếu vào trong căn phòng.
Trước giường bệnh, cô gái gối đầu lên hai cánh tay, bò cạnh mép giường, ngủ ngon lành.
Mái tóc đen dài uốn nhẹ của cô xoã trên vai, che đi một nửa những đường nét thanh tú mang theo chút mệt mỏi trên gương mặt của cô.
Trong giấc mơ, dưới bóng cây xanh trong khuôn viên của Hoắc Thị, trong mơ, là bà nội với đầu tóc bạc trắng và nụ cười yêu thương, trong mơ, là vườn hoa bách hợp, cánh hoa đầy sương trong vắt..
Trong không khí đều là hương thơm ngào ngạt.
Cô gái nhắm mắt lại, cảm nhận được hồ điệp bay ngang trước mặt cô, đôi cánh vỗ nhẹ nhàng như làn gió thoảng qua má cô.
"Đừng quậy phá!”
Cô lẩm bẩm, vô thức đưa tay lên, xua đuổi hồ điệp.
Hồ điệp lượn quanh một vòng rồi bay ngược trở lại, đậu lên giọng nói ấm áp, dẫn dắt từng bước: “Anh cảm thấy thế nào? Anh có biết bản thân mình là ai không? Có biết tôi là ai không?”
Người đàn ông nghiêng đầu, chăm chú nghe những lời cô nói, cũng chăm chú nhìn cô.
Một lúc sau, mới dùng giọng nói khàn khàn phát ra hai tiếng: "Tiêu Nhi."
Giọng nói của anh kéo rất dài, cứ giống như mấy đứa trẻ con ê a tập nói.
Trái tim của Tiêu Nhi bị treo lơ lửng cả đêm, và nó đã được lấp đầy ngay lập tức, ấm áp và căng phồng.
anh.
“Đúng, là tôi, tôi là Tiêu Nhi.
Anh có còn nhớ anh là ai không?" Cô dùng lực khịt khịt mũi, vô cùng mong chờ câu trả lời của.
Màu đỏ trên da anh đã biến mất, chỉ còn lại một ít màu đỏ tươi trong hốc mắt.
Những đường gân xanh lồi lên kia vẫn còn, nhưng cũng không còn cao như hôm qua nữa, không còn cảm giác kiểu tràn đầy đến mức như muốn vỡ tung ra nữa.
Người đàn ông chớp mắt, nghiêm túc nghĩ, đột nhiên đưa hai tay ra: “Ôm."
Tiêu Nhi giật mình.
Trên gương mặt anh không có bất cứ biểu cảm gì, trong sáng giống như một đứa trẻ tâm hồn thuần khiết muốn tìm chỗ dựa vào.
Chẳng lẽ nào tác dụng phụ của loại độc cổ kia không chỉ có thể biến một người bình thường thành dã thú, mà còn có thể biến người lớn thành con nít?.
Cô cau mày, một lúc sau, cô vẫn đứng dậy bước qua, nhẹ nhàng đặt chiếc gối ngay trên vai anh.
Cánh tay người đàn ông đặt trên tấm lưng gầy của cô, sau đó từ từ ôm chặt vào, cuối cùng giữ chặt cô trong lòng: "Tiêu Nhi, anh không sao, tạm thời không chết được.
Em không cần vì anh mà vất vả như vậy, cho dù là anh vì em mới đến, thì đó cũng là do anh tự nguyện.
Dù gì những gì năm đó anh nợ em còn chưa trả hết."
Hơi thở quen thuộc, mang theo độ nóng của cơ thể, lời xin lỗi chân thành.
Anh không biến thành con nít, chỉ là trở nên bơ vơ giống như trẻ con.
Cô đột nhiên mềm lòng hơn.
Cô đẩy nhẹ tay anh ra, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên môi mỏng của anh: “Suyt, đừng nói chuyện này nữa.
Anh đã trúng độc, độc cổ vô cùng kinh khủng.
Anh nói trước cho tôi biết, sau khi anh đến nước Thanh Bạch đã gặp phải người nào? Đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là nói anh có cảm thấy người nào hay chuyện gì đó đặc biệt, khiến người nào đó hạ độc anh?".
Trong trạng thái thất thần ở trên xe, Hoắc Kiến Phong đã nhận ra bản thân mình có thể đã trúng độc.
Lúc nãy tỉnh ra từ giấc mộng, anh có nghĩ sơ qua một lần.
Anh nhìn Tiêu Nhi, bình thản lắc đầu, ánh mắt ấm áp lưu luyến: “Anh không biết, nhưng anh nghĩ anh phải cảm ơn cái người đã hạ độc anh."
"Hửm?" Tiêu Nhi nhíu mày, nghi ngờ nhìn anh.
Hoắc Kiến Phong nhếch nhẹ môi: “Cảm ơn hắn ta để anh biết được, thì ra em quan tâm anh như vậy."
Hai má Tiêu Nhi nóng lên, biểu cảm điểm tĩnh thậm chí có chút chê bai nói: “Tôi thấy anh đã bị đầu độc đến ngốc rồi."
Nụ cười trên gương mặt Hoắc Kiến Phong càng lớn hơn: "Đúng, nếu không phải ngốc, sao lại bị em lừa lâu như vậy?".
Anh rõ ràng là muốn nhắc lại chuyện cũ! Trong lòng Tiêu Nhi chán nản, bực bội nói: “Đó là đảng đời anh!".
Hoắc Kiến Phong không hề phản bác, gật gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời: “Đúng, đáng đời anh! Không những đáng đời, hơn nữa là anh cam nguyện chịu khổ”
Hai má của Tiêu Nhi lại nóng thêm hai độ.
Cô ra vẻ điềm tĩnh trợn trắng mắt: “Anh Hoắc, anh có biết là tình huống hiện tại của anh đang rất nguy cấp không? Anh có thể nghiêm túc trả lời được không, rốt cuộc là người nào có khả năng hạ độc cổ với anh nhất?"