Lucy mỉm cười, đứng trước mặt mọi người, cúi đầu thật sâu: "Chào mọi người!
Con về rồi đây! Thời gian này để mọi người đều lo lắng cho con thật lấy làm xin lỗi!"
Ánh mắt rực sáng, động tác linh hoạt, ăn mặc thời thượng chẳng khác người bình thường là bao, hơn nữa đổi qua thân giải càng thấy cô tràn đầy năng lượng.
Ánh mắt Lucy nhìn Vân Thiên vừa ấm áp vừa băn khoăn hối lỗi: "Xin lỗi anh trai! Vào lúc quan trọng lại không bảo vệ tốt được anh lại còn làm liên lụy cản trở anh. Nhưng em bảo đảm, từ nay về sau không còn lặp lại lỗi sai như này nữa. Bố không những giúp em đổi được phần linh kiện tốt nhất mà còn giúp em thăng cấp hệ thống trợ lý thông minh. Anh trai, em phân tích từng khuôn mặt các vị khách ở đây thấy hiện lên sự lo lăng, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì không tốt vậy? Có nhiệm vụ gì thì có thể giao cho em để em lập công chuộc tội được không?"
Đồng tử mắt Vân Thiên sáng lên: "Vừa hay, anh đang có việc giao cho em làm. Anh ta quay đầu, mở điện thoại Lục Thiên Bảo, chỉ vào có gái mang Hoắc Kiến Phong đi trong video: "Tìm ra người này, cô ta đã bắt giữ ông Hoặc
Lucy lập tức tỏ thái độ nghiêm túc. "Đã rõ. Cô nhận lấy chiếc điện thoại, thông qua đôi mắt, hình tượng động tác của cô gái đó hoàn toàn được thiết lập vào trong bộ não siêu phàm, phân tích tuần tự ra số liệu rồi bắt đầu liên kết vào mạng để tìm kiếm.
Lê Việt Bách tới đây mới phản ứng lại, ngẩn người nhìn Tiêu
Nhi: "Tam thiếu bị người ta bắt đi rồi? Trên đời nay vẫn còn người dám bắt giữ anh ta sao?"
Ôn Nhi gật đầu, vừa muốn giải thích thì điện thoại của cô ấy đột nhiên reo lên. Mọi người trong tiềm thức đều nghĩ là người đứng đang sau vụ án, ngay lập tức nghiêm túc trở lại, toàn bộ nháy mắt với Tiêu Nhi. Như có một áp lực vô hình nào đó bao phủ, trái tim Tiêu Nhi bất giác đập nhanh. Cô ấy mim môi, trịnh trọng lấy ra chiếc điện thoại, tới khi nhìn rõ số điện thoại trên màn hình suy nghĩ của cô mới được thả lỏng một chút, ánh mất không tránh khỏi thất vọng: "Hình như là Hồng Liệt"
Điện thoại kết nối, bên đó quả nhiên truyền tới là giọng của Hồng Liệt: "Tiêu Nhi, việc của công ty tôi đã biết rồi. Xin lỗi đã mang lại bao nhiều rắc rối tới cô." Cách nói chuyện của anh ta vẫn thẳng thắn như trước, đi thẳng vào vấn đề, mang đến lời xin lỗi trịnh trọng.
Tiêu Nhi giọng nói ấm áp khuyên giải: "Tôi cũng có trách nhiệm, dù sao thì lúc đầu thành lập công ty cũng là chủ ý của tôi " "Cô vẫn cứ tốt bụng như này, có gì cũng gánh hết lên vai mình." Hồng Liệt cười sảng khoái. "Như vậy tôi sao có thể cam chịu bị tụt về sau người khác chứ? Tôi đã ở chỗ thủ tục nhập cảnh rồi, qua 2 ngày nữa sẽ đích thân tới giải quyết việc này, còn có tin vui bất ngờ cho cô đấy."
Tiêu Nhi mím môi, giọng điệu khó chịu. "Tin vui bất ngờ thì không cần đầu. Nếu anh đích thân tới đây có thể giải quyết được việc thuốc phòng ngừa đã xem như giúp tôi được việc lớn rôi.
Cách chiếc điện thoại, Hồng Liệt cười ngượng: "Yên tâm đi! Tôi đã không còn là tôi của năm ấy nữa rồi. Chuyện nhà họ Hoặc tôi cũng có nghe qua, cô cử tạm yên tâm giải quyết hết việc bên đó đi. Việc của công ty bên này tạm thời cô không cần lo nữa, tôi đã liên hệ với cơ quan ngoại giao rồi, bọn họ sẽ không chặt chẽ quá đâu."
Tiêu Nhi tới đây mới nhớ ra, hai ngày nay không quản là TN hay là cục cảnh sát không có chủ động bởi vì cô có liên quan tới việc thuốc phòng ngừa "Được, vậy vất vả cho anh rồi, đợi khi chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp.
Cúp máy, nỗi lo trên vai Tiêu Nhi cũng vơi đi được vài phần "Các vị, hiện tại sự việc đã biến thành như này, tính mạng Phong cũng không còn là nỗi lo nữa, chúng ta cứ giải quyết mọi việc trước mắt đã. Ông ngoại, e rằng cần ông đi đi với cháu một chuyển tới bệnh viện, bệnh tình của bá mẫu có chút nam giải, cháu cần ông đến giúp đỡ. "Đúng, đúng, chuyện này mau chóng giải quyết, không thì bà ấy sợ là không chịu đựng được bao lâu nữa." Lục Thiên Bảo hùa theo.
Sau mỗi lần Vũ Tuyết Như phát điện, cơ thể cô ấy đều sẽ bị rơi vào trạng thái suy nhược cục độ. Bởi vì không thể ăn uống sinh hoạt bình thường, cô ấy bây giờ hoàn toàn phải dựa vào truyền dịch để duy trì chức năng dinh dưỡng cơ bản của cơ thể. "Được, vậy tôi đi cùng mọi người đi vào bệnh viện trước. Ông Tiêu nghĩ một lúc, quay đầu nói với Tiểu Thất: "Nếu như bên đó có tin gì mới, cháu nhất định phải bảo ông nhé.
Điện thoại anh ta bị Hoắc Kiến Phong cầm đi, phương thức liên lạc với bên đó chỉ còn cách sơ khai nhất là dùng thư tín thôi. Tiểu Thất trịnh trọng gật đầu: "Ông Tiêu, ông cứ yên tâm đi! Ông yên tâm đi với cô Tiêu tới bệnh viện, việc nhà ở đây đã có cháu chăm lo cẩn thận, mọi người cần sớm cũng có thể tìm thấy
Cuối cùng thì bởi cuốn sổ tổ tiên bản thân để lại, ông Tiêu có chút hối lỗi, cũng dặn dò Vân Thiên và những người khác vài lời.