Đảm người Triệu Thanh Xuân, Lê Việt Bách, Lục Thiên Bảo, Tiểu Thất đã đợi ở đây từ lâu.
Nhìn thấy Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong cùng nhau đi ra, Triệu Thanh Xuân ngay lập tức hưng phẩn hét lên một tiếng, giơ bó hoa trong tay lên mà vẫy một cách đầy hưng phấn: "Tiêu Nhi, bên này bên này"
Triệu Thanh Xuân với mái tóc ngắn gọn gàng nhuộm màu nâu đỏ, mặc một chiếc áo dạ thời trang cao cấp của Chanel, vẫn mang dáng vẻ của một con người tài giỏi y như trước. Ánh mắt Tiêu Nhi sáng lên, kích động vẫy tay với bọn họ, vứt Hoắc Kiến Phong sang một bên mà nhanh chân chay đến chỗ bọn họ.
Chỉ đơn giản là một bộ tây trang quần đen và áo sơ mi trắng vậy mà khi được mặc ở trên người Tiêu Nhi, mỗi một bước đều như mang theo một cơn gió mạnh mẽ. "Người đẹp, càng ngày càng đẹp ra đấy nhé!"
Trong mắt Triệu Thanh Xuân đã lấp lánh nước mắt, ấn bó hoa tươi vào ngực Tiêu Nhi, ngay lập tức ôm lấy cô thật chặt.
Tiêu Nhi mới vừa ôm lấy bó hoa trong ngực, còn chưa kịp giữ chặt đã bị đè nát. Cô dở khóc dở cười, giả vờ ghét bỏ nói: "Ê, ê, Triệu Thanh
Xuân, ngực của cậu khiến hoa của tôi đều bị nát hết rồi kia kìa."
Triệu Thanh Xuân thu tay về, xót xa lau nước mắt trên khỏe mắt: "Tôi đi, Tiêu Nhi, đến cùng thì cậu còn có lương tâm nữa hay không đấy! Cậu cũng không quan tâm mà nhìn tôi lấy một chút, trong lòng chỉ có hoa thôi hả? Cậu xem đi, tôi nhớ cậu đến mức cả người đều ốm đi một vòng rồi đây này.
Tiêu Nhi thật sự nghiêm túc mà nhìn cô ấy một lượt từ trên xuống dưới, thấp giọng nói: "Cậu chắc chắn là cậu rất nhớ tôi chủ không phải bởi vì một vài người nào đó không chăm sóc cậu thật tốt đấy chứ? Hay là, bởi vì một vài người nào đó chăm sóc cậu quả mức chu đáo rồi, hả?"
Tiêu Nhi không nói rõ là ai, nhưng ánh mất hiến nhiên lại quét vài lần trên người Lê Việt Bách.
Hai má Triệu Thanh Xuân đỏ lên, khẽ khinh bỉ nói: "Phi, tôi còn chưa cần đến lượt anh ta chăm sóc đâu nhé!"
Lê Việt Bách đứng ở một bên, đầu tóc rối bời như tổ qua, ngượng ngùng cười khổ một ting. Tiêu Nhi ngâm hiểu, trộm mím môi cười. Cái tên ngốc này, còn phải học hỏi nhiều hơn! Nói chuyện được một lúc, xem ra sau này vẫn phải cố gắng giúp đỡ anh ấy nhiều hơn nữa mới được. Cô thu hồi tầm mắt, mở rộng vòng tay, ôm Triệu Thanh Xuân thật chặt, nghiêm túc nói: "Thanh Xuân, tôi về rồi. Sau này sẽ không đi nữa, chúng ta cùng nhau sống ở đây cho đến già nhé." "Được, được, cậu nói lời thì phải giữ lấy lời đấy nhé." Triệu Thanh Xuân vừa mới ngừng khóc, giờ lại hức hức, nước mắt lại rơi xuống một lần nữa: "Không được, tôi không tin cậu được nữa, chúng ta nghéo tay đi." Đọc truyện mới nhất tại Truyện 88.net
Cô ấy thoát ra khỏi cái ôm của Tiêu Nhi, hít mũi sau đó giơ ngón út ra: "Nào, ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm cũng không được lừa người." "Được, ngoéo tay thì nghéo tay. Tiêu Nhi dùng tay khác cầm lấy bó hoa, vui vẻ giơ ngón tay ra nghéo tay với cô ấy: "Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không lừa người. Đóng dau, đóng dấu, đóng dấu!"
Vân Thiên theo sau Hoặc Tuấn Nghĩa đi ra vừa lúc thấy được cảnh tượng này, lạnh lùng bĩu môi nói: "Ngây thơ." Triệu Thanh Xuân giật mình: "Ôi, thằng quỷ nhỏ này, hôm nay ăn phải thuốc súng đấy à?"
Cô ấy khom người xuống, vươn tay ra vân về vài lọn tóc xoăn trên đầu Văn Thiên: "Di là di xinh đẹp nhất của con đấy, con không thương di à?"
Vân Thiên vừa nhận ra mình hơi không được lễ phép, nhưng vẫn mim chặt môi, nghiêng người tránh thoát tay của cô ấy.
Hoắc Tuấn Nghĩa ngay lập tức tiến lên phía trước một bước, chặn bàn tay của Triệu Thanh Xuân lại: "Ê, ê, rửa tay chưa đấy? Đầu của cục vàng nhà chúng tôi là thứ mà cô có thể tùy tiện sờ được hay sao?" "Cái gì gọi là cục vàng nhà các người chứ, nó là cục vàng của Tiêu Nhi nhà chúng tôi được chưa hả?" Triệu Thanh Xuân trừng đôi mắt gấu mèo sưng húp lên vì khóc: "Mấy lịch sử đen tối của anh ba nhà họ Hoặc các người đã được tẩy sạch hay chưa?"
Đánh người không đánh mặt, nói người không nói điểm yếu của người đó.
Ảnh mắt Hoắc Tuần Nghĩa ngay lập tức trừng lớn.
Thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi rồi, Lê Việt Bách vội vàng lôi kéo Triệu Thanh Xuân lùi về sau mấy bước: "Thanh Xuân, phấn mắt của em bị lem hết rồi. Ở đây có nhiều người nhìn như vậy, nào đến đây, anh che cho em, em mau dặm lại phấn đi." "Vậy à?" Triệu Thanh Xuân từ trước đến này luôn chú ý đến vẻ ngoài của mình, vội vàng lấy bông dặm phần và gương ra, nhanh chóng dặm lại phần, Đọc truyện mới nhất tại Truyện 88.net
Tiêu Nhi lén thở ra một hơi, xem ra tên Lê Việt Bách này, cũng không phải là hoàn toàn không có tiến triển. Tiểu Thất đứng ở một bên, đã khóc đến đỏ cả mắt từ lâu rồi, nhìn thấy bên cạnh Tiêu Nhi không có nhiều người, mới nhẹ nhàng tiến lên phía trước: "Chị Tiêu, cuối cùng chị cũng về rồi." "Đúng vậy, cuối cùng cũng về rồi." Tiêu Nhi mim cười, chủ động ôm lấy Tiểu Thất: "Khoảng thời gian này làm phiền em phải chăm sóc mấy người lớn tuổi trong nhà, em vất vả rồi."
Tiểu Thất vội vàng lắc đầu, nhu thuận nói: "Không vất vả, không vất vả, mỗi ngày vừa ăn vừa chơi lại có thể học được nhiều thử hay, vô cùng vui vẻ! Chỉ là ông nội và ông nội Tiu.."
Tiêu Nhi kinh ngạc: "Bọn họ sao rồi?" "Không sao, không sao, bọn họ không sao cả. Bọn họ nói muốn truyền lại y bát cho em, em thật sự cảm thấy rất áp lực!" Tiểu Thất mặt mày ủ ê mà giải thích, không dấu vết mà chuyển đề tài sang chuyện chính: "Chị Tiêu, khoảng thời gian này bọn họ luôn nói mọi người mau trở về một chút, nhưng mà ngóng mãi vẫn chưa thấy mọi người về, em cũng lo lắng đến chết mất, may mà hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy mọi người rồi."
Tiêu Nhi cười nhạt, vô cùng thân thiết mà thay cô ấy lau đi nước mắt nơi khóe mắt: "Cô bé ngốc ạ, ông nội của chúng ta đều là những người vô cùng sáng suốt, hơn nữa chị Tiêu của em lại thông minh như vậy, có gì mà phải lo lắng cơ chứ?"
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Hoắc Kiến Phong bị tụt lại phía sau cũng đã chậm rãi đi tới.
Mái tóc dài ngang lưng của Lục Thiên Bảo đã được nhuộm thành màu xám khói.
Nhìn thấy mái tóc đen ngắn, tóc mai được cắt tia gọn gàng và gương mặt hoàn hảo không có nếp nhăn của Hoắc Kiến Phong, đôi mắt anh ấy đột nhiên mở to: "Mẹ kiếp, cậu đã hoàn toàn khỏe lại rồi à?"
Hoắc Kiến Phong nhìn lại anh ấy, thản nhiên gật đầu.