Hoắc Kiến Phong dựa vào ghế làm việc, cẩn thận xem xét chiếc hộp vài lần.
Ánh sáng chói lọi chiếu vào chất liệu bằng gỗ tối màu cùng những hoa văn tinh xảo, làm cho người ta có cảm giác lắng đọng tang thương năm tháng. Trừ lần đó ra, anh còn có một cảm xúc quen thuộc khó có thể giải thích, giống như anh đã từng nhìn thấy chiếc hộp này ở nơi nào đó rồi.
Khi anh có động tác xoay chiếc hộp lên, ổ khóa kiểu cũ rung chuyển, va chạm với thân hộp tạo ra một tiếng động nhẹ.
Hoắc Kiến Phong nhìn một lát, cũng không vội mờ ổ khóa mà lại mở ra máy tính một lần nữa.
Anh cắt bản thân mình ra khỏi hệ thống, sau đó dùng camera nhắm ngay hộp gỗ, xoay chuyển tất cả các mặt của hộp, tiến hành chụp lại tất cả dữ liệu lưu vào hệ thống. Trong màn đêm tĩnh lặng, màn hình máy tính phát ra ánh sáng xanh kì ào, không ngừng phân tích và tài thêm một số dữ liệu...
Ngoại ô, căn hộ Hào Đình.
Có diện tích mười km, nhà trọ siêu xa hoa theo phong cách sân vườn, vừa mới được thành không lâu và những người ở đây cực kì ít.
Hoắc Vân Hạo dựa theo những tin tức không mấy thuận lợi, rất vất vả mới tìm được phòng 1208. "Hừ, đúng là một nơi rác rười mà!"
Anh ta lén khạc nhổ ra một tiếng, đưa tay ấn chuông cửa, cửa đã được một người mở ra từ bên trong.
Tống Phi Phi hé nửa khuôn mặt ra, cành giác nhìn về sau phía Hoắc Vân Hạo: "So với thời gian đã hẹn thì cậu đến chậm hai giờ."
Hoắc Vân Hạo không nói gì, khuôn mặt lộ về xem thường: "Nơi này quả khó tìm, tôi thieu chút nữa thì lạc đường mất rồi."
Tống Phi Phi nhíu mày, liếc anh ta một cái: "Không dẫn theo người phụ nữ của cậu đến đây sao?"
Cách chào hỏi khi người khác đến nhà của Tổng Phi Phi khiến Hoắc Vân Hạo vô cùng khó chịu, không vui vẻ nói: "Không có, tôi không đưa ai đến cả. Cô nói không được dẫn người khác đến, tôi cũng không phải nghe mà không hiểu. Được rối, mau chóng mở cho tôi vào đi thôi!
Tổng Phi Phi lúc này mới yên lòng, mở cửa cho Hoắc Vẫn Hạo di vào.
Căn hộ cao tầng được trang trí xa hoa.
Đèn chùm pha lê tinh xảo phát ra ánh sáng rất rực rõ, số pha cao cấp sang trọng được nhập khẩu, tấm thàm nhung cũng rất xa hoa...
Bố cục trang trí của ngôi nhà còn tuyệt vời hơn cách sắp xếp của một biệt thự riêng.
Hoắc Vân Hạo nhìn bốn phía xung quanh, rồi nhanh chóng ngồi phịch xuống chiếc ghế sô pha: "Ôi nơi này được quá đây nhì, xem ra Vũ Tuyết Nhi cũng xem trọng người con nuôi này quá chứ." Khi nghe được những lời nói mang tính cợt nhà của anh ta, Tống Phi Phi lạnh lùng nhíu mày: "Trước khi hợp tác với cậu, tất nhiên tôi phải nói trước với cậu rõ ràng vài chuyện: Thứ nhất, chuyện chúng ta hợp tác tạm thời không cần nói với vợ cậu, tôi không thích có người thiểu năng trong nhóm của chúng ta. Thứ hai, mời cậu thay đổi thái độ của mình. Cho dù tôi chì là con gái nuôi của nhà họ Hoắc, bổn phận của tôi trong nhà vẫn cao hơn cậu. Thứ ba, tất cả các hành động đều phải nghe theo sự chi huy của tôi, không được tự tiên làm chủ. Cậu có thể làm ba điều này, chúng ta tiếp tục đàm phán, còn nếu cậu làm không được thì hãy ra về càng sớm càng tốt."
Hoắc Vân Hạo không trả lời ngay lập tức, anh ta liếc mắt nhìn Tổng Phi Phi để đánh giá một lượt.
Cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu xanh, dài từ cánh tay đến mắt cá chân, bộ váy mặc trên người thật sự rất kín đáo. Mái tóc màu nâu xoăn rối tung trên vai, cho thấy có chút dày tùy hứng, ánh mắt lạnh lùng sắc bén đến lạ thường, không phải là người khóc sướt mướt năm đó mà Củ Cài đi tìm.
Quà nhiên là sau khi có một chỗ dựa vững chắc, người ta nói chuyện cũng lớn giọng hơn.
Hoắc Vân Hạo âm thầm cắn răng, cười cười nói: "Được, cô nói cái gì cũng đều được. Nhưng trước đó, cô hãy trà lời cho tôi một vấn đề. Làm sao cô là người đầu tiên biết được ông hai của tôi sẽ gặp tai nạn?"
Tống Phi Phi không một chút sợ hãi nhìn thằng vào mặt anh ta, không chút để ý nói: "Tôi chằng những biết ông ấy xảy ra chuyện, còn biết được lần này mãi mãi ông ấy cũng không thể tinh táo lại nữa. Cho nên về sau trong nhà họ Hoắc, không ai che cho cho cậu nữa đâu. Từ giờ trở đi cậu sẽ phải suy nghĩ lại rõ ràng xem rốt cuộc cậu muốn cái gì, cần phải làm thế nào."
Cảm giác xấu hổ hiện rõ trên mặt anh ta, bàn tay Hoắc Vân Hạo bên người tử từ siết chặt: "Thứ tôi muốn không nhiều lắm, tôi chỉ muốn trở lại nhà họ Hoắc, lấy lại những thứ vốn thuộc về tôi. Đương nhiên, còn có Tiêu Nhi!"
Ảnh mắt anh ta vô thức trở nên dữ dằn, đứng lên nói: "Tôi phải giết chết cô ta! Tôi phải giết chết những con người nhỏ mọn đó! Nếu cô ta không cản đường thì tôi cũng sẽ không bao giờ thể thảm như hiện tại! Tôi muốn giết cô ta!"
Tống Phi Phi ngồi vào số pha đơn bên cạnh, lạnh lùng cong môi: "Không được nóng này, cô ta bây giờ không thể chết được đâu!" "Tại sao?" Hoắc Vân Hạo đã quá căm hận Tiêu Nhi, khi nhin về phía Tống Phi Phi cũng không tự giác mang theo sự thù hận.
Tống Phi Phi châm một điếu thuốc, khẽ nói: "Muốn giết chết một người thật sự dễ dàng, tai nạn xe cộ hay hạ độc đều có thể. Nhưng nếu cậu thật sự hận một người trong lòng, chẳng lẽ cậu không muốn nhìn thấy cô ta rơi vào địa ngục, sống không bằng chết, rồi lại đem cô ta giam nát dưới chân, hung hăng bóp chết sao?" "Nhìn thấy Tiêu Nhi rơi vào địa ngục, sống không bằng chết, sẽ giẫm nát dưới chân, hung hăng bóp chết?" Hoắc Vân Hạo lặp lại những lời này, trong đầu dần dần hiện ra cành Tiêu Nhi bị đè xuống bùn lấy, nhìn thấy cô quỳ xuống đất cầu xin tha thứ với bộ dạng thể thàm...
Sự thù địch trong mắt anh ta tan biến, thay vào đó chính là con tàn nhẫn và hung ác nham hiểm: "Hahaha, đương nhiên, tôi đương nhiên muốn xem cô rơi xuống đáy vực, sống không bằng chết!"