Khỏe môi Dương Liễu giật giật, trước mắt xuất hiện những động tác có thể nói là tuyệt đẹp của Tiêu Nhi, chỉ có thể nuốt những lời nói xuống.
Trên khán đài, Tổng Anh Hoa hơi thở hổn hển, không nói gì. Lan Tô Tuyền đảo mắt nhìn mọi người, nhìn thấy sự hoài nghi trong một vài người nào đó, khỏe miệng cong lên nói: "Xem ra không riêng gì người của chúng ta hoài nghi, mọi người cũng có nghi ngờ đó! Vậy tốt, tôi đành liên hệ với bà cụ trước mặt mọi người, chúng ta cùng nghe xem bà cụ nói thế nào nhé."
Thục Lĩnh, Phấn Trại, phòng sách.
Bà cụ ngồi trước máy tính, nhìn trận đấu phát sóng trên màn hình, kích động tới rơi nước mắt: "Tốt tốt, không hổ là người con gái mà cháu trai tôi thích, không hổ là mẹ của cháu chất trai của tôi. Tôi thấy được, Kiến Phong và Vân Thiên đều không thích y dược, đều không phải là người thừa kế thích hợp nhất của Trại chúng ta. Nhưng bọn chúng thật tinh mắt, biết lựa chọn, tìm cho tôi một nàng dâu giỏi về nhận ca
Phương Thảo ở một bên, lau nước mắt vui mừng, trêu tức nói: "Bà à, tôi nhớ có những người trước đây không phải là nói thế này sao, nói cái gì mà không xứng với thiếu chủ, nhất định phải là phụ nữ của Trại chúng ta
Bà cụ tỏ vẻ mỉa mai, ánh mắc sắc bén nói: người không phải thánh hiền, ai có thể không bỏ qua được? Trước đây tôi nói như thế, chẳng qua là vì nó không cho tôi cơ hội tìm hiểu đúng không? Bây giờ chất tôi cho tôi thấy đường này, để tôi xem được trận đấu này, không phải tôi tìm hiểu rồi
Phương Thảo hé miệng cười trộm: “Vâng vâng vâng, đều là bà sáng suốt, ai cũng không thoát khỏi mắt thần của bà, đúng không nào?
Bà cụ đang nhíu mày, định cất tiếng nói, điện thoại trên bàn lại vang lên. "Hừ, đợi tí nữa tôi sẽ tính số với cô.
Bà cụ quở mắng, tiện tay nhận điện thoại. “Bà chủ ạ, bà xem thấy trận đấu chưa a? Chúng ta thua ba trận rồi, tôi xin lỗi!" Lan Tô Tuyền khách sáo hai câu, đi thẳng vào vấn đề: “Cô Tiêu Nhi quả thật rất ưu tú, là người đáng để chúng ta tin tưởng và phó thác, tôi đã thay bà chủ đồng ý yêu cầu của tổng giám đốc Tổng. Bà chủ còn có yêu cầu gì cần sung không a?" “Các người luôn luôn tự cao, ai cũng cho rằng y thuật của mình rất giỏi, kiến thức lần này là vô tận chưa?" Giọng nói bà cụ rõ ràng: "Nhưng so với STAR này còn tốt hơn chút, ít nhất thì công cụ với dụng cụ phục chế dùng ít đi. Cái khác thì tôi không muốn nói nhiều mấy người làm gì, sau này nghe sự phân phó của thiếu chủ và phu nhân thiếu chủ của chúng ta cho cẩn thận vào, cùng làm phát triển Phần Trại của chúng ta trở lên lớn mạnh điện
Lan Tô Tuyền mở loa ngoài, toàn bộ đều có thể nghe thấy giọng nói cực kỳ mạnh mẽ của bà cụ. “Nghe rõ chưa? Kiến Phong, bà cụ gọi chị dâu là phu nhân thiếu chủ rồi?" Lục Thiên Bảo kích động nắm lấy tại áo của Hoặc Kiển Phong: "Hai người các cậu cũng trải qua được khó khăn mà đón cuộc sống an nhàn, cả nhà đoàn tụ được rồi." Tổng Anh Hoa nghe thấy lời của bà cụ, nghe thấy lời của Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Lục Thiên Bảo, huyết khi trong lòng đảo lộn, “ọc" một tiếng nón ra một ngụm máu tươi, cơ thể mềm nhũn ngã xuống “Sếp!" Kent kinh ngạc kêu ra tiếng, vội vàng dìu ông ta. Mọi người đều lặng đi giữa cuộc đối thoại của bà cụ và Lan Tô Tuyền, nghe tiếng mới phục hồi lại tinh thần, không khỏi đều thay đổi sắc mặt
Hai ngày sau, Tổng Anh Hoa tỉnh lại trong phòng ICU.
Ông ta chầm chậm mở mắt, nhìn thấy trước mắt là tuyết trắng, hoảng hốt nghĩ rằng mình đã lên thiên đường rồi, cho tới khi nhìn thấy Tiêu Nhi một tay chống má, buồn ngủ ngồi bên giường bệnh.
Cô mặc áo vô trùng, đeo khẩu trang và mũ chống bụi, chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài.
Nhưng chính là đôi mắt nửa mở nửa nhằm đó, dường như trong nháy mắt kéo ông ta về hai mươi mấy năm về trước, kéo về cái đêm vui sướng đắm say đó.
Ông ta vô thức giơ tay, muốn chạm một cái vào hàng mi dài, đôi mắt xinh đẹp kia...
Trận đấu cường độ cao, cấp cứu căng thẳng, Tiêu Nhi đã hai ngày hai đêm chưa chợp mắt rồi.
Cô vừa mới ngủ quên, liền cảm giác trước mắt mình có cái gì đó huơ qua hươ lại. Cô lập tức cảnh giác mở mắt ra, dùng sức lắc đầu xua tan cơn buồn ngủ, nhìn kỹ mà chớp mắt một cái, thì nhìn thấy đôi mắt đang mở của Tổng Anh Hoa và cái tay đang dừng lại giữa chừng. “Ông tỉnh rồi?" Trong con người của cô ấy xuất hiện sự vui mừng, năm lấy cái tay đang dừng giữa chừng: “Ông thấy thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?"
Tổng Anh Hoa giật mình, ánh mất nhanh chóng trở nên phiêm urot.
Cách lớp găng tay, ông ta có thể cảm nhận độ ẩm của tay có, có thể nhìn thấy sự quan tâm thực sự trong ảnh mắt như nước của cô. Ông ta cố gắng kìm chế tâm trạng kích động của mình, chậm rãi cười một cái: "Ta không sao, bệnh cũ thôi."
Âm thanh khàn khàn quét qua tại, trong lòng Tiêu Nhi nổi lên sự chua xót, nằm chặt lấy tay ông ta.