Ánh mắt Thanh Thanh lạnh lẽo.
Cô ta đã cầm về bốn viên ngọc trai nên tất nhiên là cô ta chiến thắng rồi.
Nhưng Tiêu Nhi lại hỏi câu đó vào lúc này, rõ ràng chính là đang buộc cô ta phải thỏa hiệp.
Đinh Thanh Thanh nghiến chặt hàm răng, từ kẽ răng nói ra mấy từ: “Cô đã rồi."
Tiêu Nhi cong môi cười hài lòng.
Đinh Thanh Thanh vừa chuyển mắt, lập tức nói thêm: “Tuy nhiên, cô phải nhanh chóng chữa khỏi cho tôi càng sớm càng tốt, để tôi có thể tiếp tục thi với cô. Nếu như tôi thua, tôi sẽ đích thân giúp cô đưa Tiểu Phi trở về, tuyệt đối không nuốt lời."
Tiêu Nhi không chút nghi ngờ, đứng dậy vui vẻ nói: rồi. Vậy cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, buổi tôi lại đến châm huyệt cho cô." thong thả, không tiễn."
Đinh Thanh Thanh dựa vào đầu giường, sắc mặt tái nhợt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm: Hừ, muốn tôi đích thân đưa cô ta về? mơ đi. Tôi thà rằng tự tay tiễn cô ta đi gặp Thượng Đế, chứ không bao giờ để cô ta còn sống rời khỏi đây.
Dịch Tiểu Phi nhìn thấy toàn bộ biểu hiện của cô ta, nhưng cô im lặng siết chặt nắm tay. Buổi tối.
Sau khi Tiêu Nhi châm huyệt cho Đinh Thanh Thanh xong và trở về phòng thì thấy Hoắc Kiến Phong đã tắm rửa sạch sẽ, đang nằm ở trên giường. hôm nay anh lại về sớm vậy?"
Hoắc Kiến Phong dựa vào đầu giường đùa giỡn nói: "Anh đã tăng ca liên tục mấy đêm liền. Nếu em muốn giết anh chết thì có thể đổi sang biện pháp khác tốt hơn được không?"
Tiêu Nhi dở khóc dở cười nhìn anh: “Nói vớ vẩn cái gì đấy. Em sợ anh làm chậm tiến độ công việc của ông Đinh thôi, em cũng muốn nhanh chóng cùng anh rời khỏi đây."
Hoắc Kiến Phong mỉm cười yếu ớt, vẫy vẫy tay với cô: biết rồi. Em yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ nhanh chóng rời khỏi đây, cũng tranh trong khoảng thời gian này cùng em đi nhiều nơi, xem nhiều chỗ hơn.”
Tiêu Nhi ngoan ngoãn đi qua, cầm lấy tay anh, nhẹ nhàng tựa vào trong vòng tay anh: "Anh biết rồi thì tốt. Anh cũng biết tình trạng sức khỏe hiện tại của bản thân rồi đấy, dù phải đảm bảo tiến độ, nhưng sức khỏe vẫn phải là trên hết." "Anh biết rồi mà."
Hoắc Kiến Phong ôm lấy vai cô, đặt cảm lên trên mái tóc mềm mại của cô: “Cô Đinh thì sao? Em thật lòng thật dạ muốn châm huyệt cho cô ta sao?" "Đương nhiên rồi."
Tiêu Nhi đột nhiên ngồi dậy, nói một cách nghiêm túc: "Anh có thể nghi ngờ nhân cách của em, nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ y đức của em. Hơn nữa, em với cô ta không thù không oán, chẳng qua là cảm thấy cô ta hơi kiêu căng ngạo mạn, sợ cô ta đã gây rối ảnh hưởng đến tiến độ công việc của chúng ta mà thôi." "Rồi, rồi, rồi, là anh đã hiểu lầm em rồi." Hoắc Kiến Phong ôn nhu dỗ dành, sau đó lại kéo cô vào lòng.
Tiêu Nhi dựa vào trong ngực anh, nhắc nhở: "Anh nhất định phải tranh thủ thời gian, nhanh chóng giúp ông Đinh hoàn thành công việc sớm một chút, có như vậy thì chúng ta mới có thể nhanh chóng rời đi. Dù mọi thứ ở đây đều rất tốt nhưng nói cho cùng cũng không phải ở nhà, tóm lại là không thuận tiện cho lắm.” Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Giọng cô hơi trầm xuống, dường như đang nghĩ đến điều gì đó rất xấu hổ.
Hoắc Kiến Phong nhìn thấy vẻ ngượng ngùng trên mặt cô thì lập tức hiểu ra: "Thuận tiện, bất cứ lúc nào cũng tiện
Anh vén chăn lên, trực tiếp kéo Tiêu Nhi vào, hai người cùng nhau xuống.
Ngay lập tức, từ trong chăn nhanh chóng có tiếng thở dốc hổn hển truyền ra.
Giọng Tiêu Nhi đứt quãng nói: “Anh, chắc chắn, ờ, đây thực sự không có giám sát sao? Hoàn toàn không có, sự riêng tư gì cả...
Cô còn chưa kịp nói xong thì đã kêu lên.
Hoắc Kiến Phong có chút buồn cười nói: “Em yên tâm, lần trước anh Kenny đã đồng ý với anh sẽ bỏ hết giám sát. Mà anh cũng đã kiểm tra rồi, không phát hiện ra cái nào hết, chắc là sẽ không có nữa đâu. Mặc dù thời gian quen biết nhau chưa lâu nhưng anh Kenny là người luôn giữ lời hứa."
Phòng làm việc cuối hành lang.
Khi Kenny Đinh nghe thấy những lời này, một tia ngạc nhiên lóe lên trong mắt anh
Anh ta tắt thiết bị nghe lén, quay đầu nhìn người đàn ông gầy gò đang đứng phía trước bàn, nói: "Ward, anh có chắc chắn thiết bị giám sát lần này sẽ không bị phát hiện nữa không?"
Ward gật đầu tự tin, nói bằng ngôn ngữ xa lạ của nước Z: “Thưa ngài, xin ngài cứ yên tâm, lần này chúng ta đã cải tiến một cách toàn diện, cho dù là vật liệu hay tín hiệu của thiết bị thì cũng đảm bảo sẽ không để bọn họ phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào. Mà chúng ta cũng chỉ là nghe lén, tín hiệu yếu hơn nhiều so với thiết bị giám sát, cho dù bọn họ có dùng dụng cụ cũng không thể phát hiện ra, cho nên bọn họ tuyệt đối không phát hiện. Hai người này quá thông minh, chúng ta vẫn nên giữ lại một số biện pháp để cảm thấy an toàn hơn." "Đúng vậy, cậu làm đúng lắm”
Kenny Đinh gật đầu hiểu rõ, nhếch môi giọng giễu cợt: "Hoàc Kiến Phong này đã lớn tuổi rồi, ngay cả công việc của mình cũng không làm tiếp được, mà vẫn không thể quên chuyện này, rốt cuộc vẫn coi mình như một người trẻ tuổi khí huyết sung mãn."
Vài ngày sau.
Dưới sự điều trị bằng thuốc bắc của Tiêu Nhi và sự chăm sóc tận tình của Dịch Tiều Phi, cơ thể của Đinh Thanh Thanh đã được cải thiện đáng kể.
Làn da của cô ta về cơ bản đã khôi phục lại màu hồng hào, những chỗ bị rùa lưỡi tím cắn xé trên người đều đã đóng vảy, không cần phải nằm trên giường suốt ngày nữa, có thể xuống giường thực hiện những vận động thích hợp, thậm chí tập một số bài tập đơn giản. Nhìn từ bên ngoài thì cô ta không khác gì một người bình thường, hoàn toàn không nhìn ra bất kì dấu hiệu nhiễm độc nào.
Ngay khi thân thể Đinh Thanh Thanh tốt lên, bản chất ranh mãnh của cô ta tại lại lộ rõ.
Hôm nay, Tiêu Nhi vừa mới rút chiếc kim bạc cuối cùng trên người Đinh Thanh Thanh ra thì cô ta đã nóng lòng ngồi dậy: “Cô hãy chuẩn bị sẵn sàng, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục thi đấu." Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net
Tiêu Nhi dừng kim châm trên tay lại, nhìn toàn thân cô ta một lượt rồi nói: "Cô chắc chắn chứ?” "Tôi chắc chẳn."
Đinh Thanh Thanh tự đắc nâng lên: "Dù sao hạng mục thi đấu cũng là do tôi đặt ra, đương nhiên tôi sẽ sắp xếp những cái phù hợp với cơ thể của Tiêu Nhi đặt kim vào chỗ, nhàn nhạt cong môi: “Được rồi, chỉ cần cô vui vẻ là được, bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ chơi cùng cô. Dù sao thì chờ đợi nhiều ngày như vậy, tôi cũng đã chán lắm rồi đây."
Giọng điệu khinh thường, giống như hoàn toàn không coi trọng chuyện thi đấu với mình. Đinh Thanh Thanh cau mày, trong mắt lóe lên hung ác: mai không những khôi phục tiếp tục thi đấu, tôi còn muốn thêm yêu cầu, cô có dám không?" Con nhóc này, như một con thiêu thân thích đâm đầu quá nhỉ.
Tiêu Nhi nhíu mày: cái gì?"
Đinh Thanh Thanh nói: "Trong hai trước đó, coi như tôi thua một một, chúng ta hòa nhau. Ba trận thi đấu còn lại, chúng ta hai trong ba ván đấu. Nếu mỗi ván đấu tôi đều có thể thắng cô với tỷ số 3:1 thì coi như thi đấu kết thúc, tôi vẫn theo thỏa thuận cũ mà cô muốn thả Tiểu Phi về, nhưng cô nhất định phải trở thành người phụ nữ của
Tiêu Nhi kinh ngạc nhìn cô ta một lúc, thấy vẻ mặt cô ta nghiêm túc, không phải đang nói đùa thì không nhịn được nhăn mặt: không có hứng thú với phụ nữ, cô có thể thay đổi điều kiện khác." "Cô yên tâm, tôi cam đoan sẽ khiến cho cô có hứng thú với phụ nữ." Đinh Thanh Thanh nhướng mày nháy mắt đầy ẩn ý.
Khuôn mặt của cô ta rất đẹp, phối hợp với mái tóc ngắn gọn gàng, khiến cô ta có một cảm giác hào hùng khí phách.
Vẻ mặt Tiêu Nhi đầy vẻ chán ghét, lạnh lùng nói: “Không được, cô đổi một cái khác
Dáng vẻ Tiêu Nhi càng chán ghét và không muốn thì Đinh Thanh Thanh lại càng vui vẻ, càng cố chấp, cố ý khiêu khích: “Không phải cô tự tin lắm sao? Sao thế, sợ thua tôi nên không dám khiêu chiến à?" "Tôi sợ cô sao?"
Tiêu Nhi nhướng mày, cười lạnh một tiếng: "Được thôi, tôi đồng ý với cô. Nếu cô đã muốn thêm thì tôi cũng sẽ thêm. Nếu như cô thua, tôi cũng sẽ thẳng cô với tỷ số lớn là 3: 1, còn cô sẽ trở thành nô lệ. Tôi nói cái gì thì cô sẽ phải làm cái đó, cho dù tôi bảo cô đi chết, cô cũng không thể vi phạm bất kỳ điều gì. Cô, có dám không?"
Khẩu vị của người phụ nữ này thực sự rất lớn nha.
Khóe môi Đinh Thanh Thanh cong lên đầy vẻ giễu cợt, ha ha cười to: "Kích thích đấy, tôi thích. Cứ làm như thế đi."
Cô ta sẽ không bao giờ thua, cho dù cô ta có thua đi chăng nữa thì đây cũng là địa bàn của cô ta, cô ta muốn đổi ý thì đổi ý không được sao?
Nghĩ đến đây Đinh Thanh Thanh càng tự tin hơn, càng ngày càng cười to hơn.
Ánh mắt Tiêu Nhi sáng suốt, lập tức hiểu rõ khi nhìn thấy tính toán nhỏ trong ánh mắt của cô ta: "Nói miệng không có bằng chứng, chúng ta vẫn nên viết giấy làm bằng chứng. Viết rõ ràng về chuyện thi đấu, cũng ghi rõ yêu cầu thắng thua của nhau, chúng ta cùng ký tên, sau đó mời cha của cô đứng ra làm chứng."