Hoặc Kiến Phong không nhịn được thở dài một hơi trong lòng. Địa phương như vậy dù có người dẫn đường e là cũng phải lại xe mất mấy tiếng đồng hồ mới có thể lái ra ngoài, huống chỉ hiện tại anh hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh chung quanh. Anh không thay đổi biểu cảm, yên lặng ghi nhớ lại các công trình kiến trúc và vị trí mang tính biểu tượng, rồi mới theo các cô leo xuống đỉnh tháp.
Đoàn người đứng ở dưới tháp, Bạch Bách Hợp nhìn xung quanh, chủ động hỏi: "Toàn bộ tổng quan ở đây chúng tôi đã đưa anh đi xem, anh còn muốn xem chỗ nào nữa không?"
Hoắc Kiến Phong thoảng chần chừ: "Khi nào bà nội tôi rảnh? Tôi muốn gặp bà ấy, có một số chuyện muốn thảo luận với bà ấy
Bạch Bách Hợp và Hồng Nhung nhìn nhau, sửng sốt một lát rồi mới phản ứng lại.
Anh ta gọi bà chủ là bà nội? Anh ta vậy mà lại chủ động gọi bà chủ là bà nội.
Điều đó phải chăng có nghĩa là trong thâm tâm anh ta đã chấp nhận nơi này rồi không?
Nghĩ đến đây, Hồng Nhung ngay lập tức vui mừng: “Được, chắc chắn có thể gặp, nhưng không phải là bây giờ.
Hiện tại e là bà đang vội vàng chuẩn bị bữa tối nghênh đón anh trở về đây với các trưởng lão trong họ! Chở đến bữa tiệc buổi tối, khi đó chẳng những có dư thời gian mà tâm trạng của bà chủ cũng sẽ trở nên rất tốt, đến lúc đó hẳn anh thương lượng gì với bà ấy cũng sẽ dễ dàng được đồng ý!
Bạch Bách Hợp hiếm khi đồng ý gật đầu: "Ừ, hắn không còn lúc nào thích hợp hơn lúc "Được, vậy thì đợi đến buổi tối Truyện88.net website cập nhật truyện nhanh nhất
Giọng điệu bình đạm vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng dường như đã không mâu thuẫn như lúc trước, hắn là anh đã dao động.
Bạch Bách Hợp và Hồng Nhung nghĩ nghĩ, trong lòng đều mừng thầm.
Vì tâm trạng tốt nên Hồng Nhung không nhịn được mà nói ra: "A, tôi biết có chỗ này có thể dẫn anh tới xem. Dù sao bây giờ cũng còn sớm, chúng tôi đưa anh đến thăm căn cứ của chúng tôi nhé? Như vậy, anh sẽ biết rõ hơn về các chức năng chính của căn cứ được thành lập ở đây của chúng tôi. Mời đi bên
Theo con đường đá xanh, vòng qua toàn bộ tòa lâu đài cổ, tầm mắt trước mắt ba người dân mở rộng.
Một mảnh đất màu mỡ bằng phẳng được bao quanh bởi cây xanh, trong một ngọn núi khổng lồ như vậy thì mảnh đất này thật sự giống như một kỳ tích. Thậm chí còn lạ lùng hơn là toàn bộ mảnh đất màu mỡ đều được chia thành các bộ phận có trật tự, một loạt các loại thảo mộc Việt Nam được trồng gọn gàng. Các cây dược liệu có lá rậm rạp, thân rễ to lớn, toàn bộ đều là giống quý hiếm vạn dặm chỉ có một.
Trên đầu đeo khăn vuông họa tiết hoa, những người phụ nữ mặc quân áo vải xanh đi giữa các vườn ươm thuốc. Có người phụ trách hải, có người phụ trách dọn dẹp, có người phụ trách vận chuyển...
Hoắc Kiến Phong nhớ tới Tiêu Nhi, nếu cô ở đây, nhìn thấy những loại thảo mộc quý giá này, nhất định sẽ rất vui vẻ
Anh nhớ lại rằng sau khi họ trở về từ hòn đảo bí ẩn, cô đã vô cùng tiếc nuối vì không thể mang đi tất cả các loại thảo mộc hoang dã ở đó. Sau đó mãi đến năm đó, anh dẫn cô đến Tam Thanh Sơn xây riêng một nhà thuốc cho cô, lúc đó cô mới dân nguôi ngoại nồi tiếc nuối trong lòng.
Hồng Nhung dân đường, Bạch Bách Hợp đi theo phía sau Hoắc Kiến Phong, thấy Hoắc Kiến Phong đứng trên ruộng thuốc thất thần, cô ta cúi đầu gọi hai tiếng: "Anh Kiến Phong? Anh Kiến Phong? Có chuyện gì với anh vậy?"
Hoặc Kiến Phong lấy lại tinh thần, hờ hững nhếch môi: "Không sao, đột nhiên tôi thấy thấy nơi này có nhiều dược liệu như vậy nên hơi kinh ngạc.
Hồng Nhung nghe vậy thì quay đầu lại, hưng phấn nói: "Anh thích vườn thuốc à? Đây chỉ là một trong hàng trăm vườn thuốc của gia tộc chúng ta! Chúng ta còn có vườn thuốc lớn hơn vườn thuốc này hàng trăm lần. Mà ở những chỗ khác có giao thông thuận tiện, trồng trọt càng thuận tiện hơn. "
Lông mày Hoắc Kiến Phong khẽ nhếch lên: "Nếu đã có lựa chọn tốt hơn, vậy vì sao còn phải trồng ở nơi rừng hoang núi thẩm này?"
Hồng Nhung tự hào nhếch cảm của mình lên “Chắc là anh không biết đến chuyện này. Dù những nơi khác có tốt hơn nữa cũng không có được chỗ nào bằng ở đây, nước Z là nơi có thảo dược tốt nhất trên thế giới, mà nơi này lại được các thế hệ tộc nhân của chúng ta sàng lọc kĩ càng, là vị trí thích hợp nhất để trồng. Trời đất làm mưa làm gió, tinh hoa của đất trời, toàn bộ chất dinh dưỡng của đất đều tụ lại ở ngọn núi này, mà khối đất này lại là dinh dưỡng nhất trong định dưỡng nhất. Anh không thấy những loại thảo mộc này trông rất tuoi tot à?" "Nếu tốt như vậy thì tại sao các người lại không mở rộng phạm vi trồng trọt?" Hoắc Kiến Phong nghi ngờ nói.
Hồng Nhung cười ha ha, chớp chớp mắt "Trông nhiều thì không phải linh khí sẽ bị chia ra sao? Để đảm bảo trồng trọt đạt được hiệu quả tốt nhất. “Cô đừng nhiều chuyện nữa được không?" Bạch Bách Hợp tức giận cắt ngang, trừng mắt nhìn cô ta một cái, nói: "Mau dẫn đường đi!
Hồng Nhung lè lưỡi, nhảy nhót đi lên phía trước dẫn đường.