Với một tiếng gầm lớn, máy bay hạ cánh xuống một bãi cỏ xanh khá bằng phẳng.
Vài người cùng nhau nâng Hoắc Kiến Phong vẫn đang hôn mê xuống.
Tiêu Nhi nhìn xung quanh mới nhận ra rằng nơi này hoàn toàn khác với dưới chân núi.
Mùa này ở đất nước Thanh Bạch đã vào cuối thu, nhiệt độ càng ngày càng thấp, trên đường đi có thể thấy nhiều lá vàng và hoa tàn.
Nhưng nhiệt độ ở đây ấm áp dễ chịu tràn ngập sắc xuân hơn ở chân núi.
Jassi chỉ vào chỗ trống của rừng đào lớn bên cạnh và nói: “Thưa điện hạ, phu nhân, qua rừng đào này thì phía trước chính là nơi mà Cổ Thần sống một mình ạ."
Những bông hoa đào hồng đang nở rộ, đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt.
Chiến thắng đang ở trong tầm mắt, Tiêu Nhi thầm thở phào nhẹ nhõm: “Chúng ta đợi bọn họ lên rồi cùng đi!”
Hồng Liệt gật đầu: “Được.
Trên đỉnh núi gió lớn, chúng ta chuyển anh ấy vào rừng trước đi."
Anh ta và Jassi cùng nhau nâng Hoắc Kiến Phong đến một gốc đào tươi tốt.
Tiêu Nhi ngồi trên đất bên cạnh băng-ca và xem mạch cho Hoắc Kiến Phong.
Xác nhận nhịp tim của anh đã ổn định hơn so với lúc trước một chút, trong lòng cô mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Lông mày cô ấy bất giác kéo dài và đôi mắt cô ấy chứa đầy những sự mong đợi ấm áp.
Một cơn gió thổi qua núi, cánh hoa đào hồng lần lượt rơi xuống.
Cơn mưa hoa khiến nét mặt của Tiêu Nhi trở nên tinh tế hơn, như thể cô đang ở trong một bức tranh tuyệt đẹp của hoa nhường nguyệt thẹn.
Hồng Liệt không nhịn được lấy điện thoại di động ra ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ này: “Tiêu Nhi, quay lại đây, cười cái nào."
Tiêu Nhi quay về hướng có tiếng nói, cô đưa tay lên che mặt theo tiềm thức: “Đừng quậy.
Bây giờ em không có tâm trạng đó đâu."
Hồng Liệt vừa điều chỉnh góc độ vừa nhẹ giọng trấn an: “Tâm tình tốt thì vận may sẽ tốt! Chúng ta đã đi đến bước này rồi, sẽ sớm tìm được Cổ Thần sớm thôi.
Đừng lo lắng, anh ấy nhất định sẽ khá lên mà."
Tiêu Nhi trầm mặc hạ mi mắt, vẫn tránh sang một bên như cũ.
Hồng Liệt miễn cưỡng để điện thoại di động xuống rồi dặn dò Jassi: "Ngươi mang theo dụng cụ đi dò đường trước xem có xa không.
Đợi một lát nữa bọn họ lên, bọn ta đi qua đó”
"Vâng, thưa điện hạ”
Jassi mở ba lô, lấy ra sợi dây và la bàn, chào hai người trước khi đi vào sâu trong khu rừng đào.
Vừa nhìn la bàn để tìm phương hướng, Jassi vừa dùng dây thừng đánh dấu những vị trí quan trọng.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng anh đã biến mất trong khu rừng hoa đào.
Thấy Tiêu Nhi vẫn nhìn theo bóng Jassi biến mất, Hồng Liệt bất lực thở dài.
Anh ta lấy nước trong ba lô ra, cẩn thận mở ra rồi đưa cho cô: “Đừng lo lắng, khoảng cách sẽ không xa lắm đâu, đợi đến lúc bọn họ lên thì chắc Jassi cũng trở về rồi."
Tiêu Nhi thu ánh mắt lại, cầm lấy cốc nước rồi trầm giọng nói: Cảm ơn anh."
"Em lại khách sáo với anh rồi."
Hồng Liệt có chút tức giận nói.
Nhìn thấy vết sẹo trên mu bàn tay của Tiêu Nhi, vầng trán anh ta nhăn lại: “Tay của em sao vậy?".
Tiêu Nhì uống một ngụm nước, cười lấy lệ: "Không sao, đường núi trơn trượt, không cần thận nên lỡ va vào đá thôi."
Hồng Liệt cau mày, ánh mắt nhanh nhẹn quét qua Hoắc Kiến Phong: "Có phải lại do anh ta gây ra không?".
Ánh mắt Tiêu Nhi tối sầm lại, giọng điệu có chút khó chịu: “Anh Liệt, đừng nói như vậy.
Bây giờ ra nông nổi này, anh ấy mới là nạn nhân thiệt hại nhất."
Người dám ở trong hoàng cung hạ độc chắc hẳn không phải người tầm thường.
Hồng Liệt có chút áy náy, cười cười làm ra vẻ im lặng.
Tiêu Nhi nhếch môi rồi cũng không nói gì nữa, cô cầm ly nước lên rồi lặng lẽ nhìn về phía xa xăm.
Những cánh hoa đào hồng rơi xuống càng khiến làn da cô trắng như tuyết, đôi mắt ngẩn nước như chứa đầy sao và biển.
Hồng Liệt bày ra vẻ mặt dịu dàng nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, nhưng sâu trong mắt lại đang nóng dần lên.
Hoắc Kiến Phong mở mắt ra, trong đôi mắt đỏ tươi mơ hồ thấy hai bóng người.
Nhận ra người đàn ông trước mặt mình đang nhìn Tiêu Nhi với ánh mắt gần như là mê mẩn, anh đột nhiên ngồi dậy và nắm lấy cổ người đàn ông đó nhanh như chớp.
Sắc mặt anh tái nhợt, cổ họng phát ra giọng nói căm phẫn như bị đè nén: “Dám ham muốn người phụ nữ của tôi à? Tìm cái chết!".
Hồng Liệt đang ngắm cô đến mê người thì một cảm giác ngột ngạt ập đến, anh ta đau đớn thức tỉnh: “Buông ra, buông tôi ra.."
Cổ anh bị bóp đến biến dạng và mọi lời nói như mắc nghẹn ở cổ họng.
Lại nữa?.
Tiêu Nhi không biết làm thế nào.
Cô vội vàng đặt cốc xuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hoắc Kiến Phong: “Hoắc Phong, Hoắc Phong, nhìn em này.
Buông anh ấy ra, buông anh ấy ra.."
Hoắc Kiến Phong nhìn Hồng Liệt chằm chằm, làm ra vẻ không nghe thấy lời Tiêu Nhi nói và tiếp tục phát ra một tiếng gầm gừ bị kìm nén trong cổ họng.
Hai má và cổ của Hồng Liệt đỏ bừng.
Hai tay anh ta vươn ra, dùng sức ấn mạnh vào hai bàn tay cứng rắn của Hoắc Kiến Phong, nhưng mặc dù da thịt của anh ta đã chảy máu, Hoắc Kiến Phong vẫn để yên không nhúc nhích.
Chẳng lẽ lần này anh thật sự sẽ chết trong tay tên cặn bã này sao?.
Tiêu Nhi nhìn hai người đang giằng co, vừa đau khổ vừa lo lắng.
Cách xưng hô của cô đã đổi từ “Hoắc Kiến Phong”
thành “chú”
và sau đó là “Anh Phong”
Nhưng Hoắc Kiến Phong vẫn hoàn toàn không nghe thấy tiếng cô ấy, trong mắt anh chỉ có Hồng Liệt.
Không lẽ độc tính của thuốc độc đã tăng lên?.
Làm sao đây?.
Làm thế nào đây?.
Dưới tình thế nguy cấp, Tiêu Noảm đột nhiên vươn tay ôm lấy mặt Hoắc Kiến Phong rồi cúi người chặn môi anh.
Đôi môi mềm mại của người phụ nữ áp xuống, có mùi ngọt ngào quen thuộc.
Hoắc Kiến Phong sửng sốt, đôi mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm, anh lập tức thu tay đang ôm cổ Hồng Liệt lại, nâng lấy sau đầu của người phụ nữ, dùng sức hôn thật sâu.
Đang bị bóp cổ thì bị thả lỏng đột ngột, Hồng Liệt mềm nhũn ngã xuống đất.
Một lượng không khí trong lành tràn vào phổi khiến anh ho dữ dội.
Tiêu Nhi muốn quay lại nhìn anh khi anh nghe thấy âm thanh, nhưng đôi tay của Hoắc Kiến Phong chặt như kẹp sắt, không ngừng tham lam đòi hỏi cô khiến cô không có thời gian để phân tâm.