Ngô Đức Cường thấy vậy, anh ta lập tức cẩn thận nói: "Những thứ này đều là di chứng của vết thương cũ, cùng với phòng giam nhỏ hẹp ẩm ướt, điều kiện chữa bệnh lại kém, mặc dù trong nhà đã hỏi qua nhưng vẫn rất nghiêm trọng.
Chuyện này chủ yếu vẫn là không kịp thời chữa bệnh, tuy uống thuốc có thể khống chế bệnh tình, bệnh tình giảm chút, nhưng nếu muốn hết bệnh thì phải dựa vào sức miễn dịch của bệnh nhân. Tuy nhiên sức miễn dịch của ngài ấy bây giờ lại chỉ không khả quan. Cánh tay ở bên người của Hoắc Kiến Phong căng chặt, bàn tay anh nằm chặt, anh cũng không lên tiếng.
Cuộc họp kết thúc.
Hoặc Tuấn Tú khởi động xe lăn đi ra từ phòng họp, anh liếc mắt liền nhìn thấy một người đứng ở dưới ánh nắng buổi sớm.
Khuôn mặt như bức tượng điều khắc, phong thái hiên ngang, đặc biệt là đôi chân dài thẳng tắp, tôn lên thân hình như ngọc thạch, cao nhất như cây của anh.
Nhìn thấy Hoắc Tuấn Tú, Hoắc Kiến Phong liền gật đầu.
Con người của Hoắc Tuấn Tủ rơi co rút, anh nhanh chóng đè xuống trong đáy mắt một tia hâm mộ cùng ngạc nhiên, anh dùng tay làm động tác mời về phía phòng làm việc.
Giữa họ không cần có lời nói, tuy chỉ là vài ánh mắt trao đổi họ vẫn có chút ăn ý mặc dù trong lòng họ có tính toán riêng lại không ai nói ra.
Trong phòng làm việc của Tổng Giám đốc.
Trợ lý và thư ký đều ở bên ngoài, cách một bức tường ở bên trong phòng chỉ còn lại Hoắc Kiến Phong và Hoặc Tuấn Tú ngồi đối diện với nhau.
Hoặc Tuấn Tú dựa vào xe lăn, anh cố ý di chuyển cơ thể để che đi bên mặt bị thương. Hai tay anh đặt tự nhiên xuống trên đầu gối, anh nói: "Nếu em muốn lấy công ty làm điều kiện kiềm chế anh, vậy anh khuyên em nên bỏ ý nghĩ này đi. Nếu em có việc gì muốn nhắn nhủ thì cứ nói rõ." "Em tới là thực sự có việc muốn nói." Ánh mắt Hoắc Kiến Phong nhìn đến bên mặt bị thương của anh, anh bình tĩnh nói tiếp: “Bây giờ có hay không người có khả năng trợ giúp nhà họ Hoắc, thì tình huống vẫn như cũ không khả quan. Em nghĩ chuyện muốn thay đổi một công ty đang gặp vấn đề muốn phá sản, việc này ngay anh cũng rất rõ ràng là rất khó.
Anh nhìn thấy mọi thứ còn chưa kịp thay đổi sửa sang lại, anh nhẹ nhàng nói tiếp:" Tập đoàn nhà Hoặc này là tâm huyết của mấy đời nhà chúng ta, em có thể thành công được như hôm nay cũng nhờ vào công ơn dưỡng dục và bồi dưỡng của nhà họ Hoắc, em có trách nhiệm và nghĩa vụ phải giúp đỡ nhà họ Hoắc vượt qua cửa ải khó khăn này. Em đã chọn ra được vài giám đốc có chuyên môn thích hợp, danh sách em đã gửi đến hộp thư của anh, anh muốn chọn ai trong số họ hoặc có chọn tất cả bọn họ hay không là quyền quyết định ở anh."
Đôi mắt hẹp dài của Hoặc Tuấn Tủ hơi nheo lại: "Em xem thường anh?" Anh tức giận, vừa nói xong đã kéo theo một trận ho khan không dút.
Hoắc Kiến Phong không trả lời, anh lại hờ hững nhìn: "Em đã liên hệ với sư huynh của Tiêu Nhi, mấy ngày nữa sẽ tới xem chân cho anh."
Ánh mắt anh lại rơi vào hai chân không có cảm giác ở xe lăn: "Năm đó họ có thể chữa hết chân của em thì cũng sẽ chữa hết chân của anh."
Hoắc Tuấn Tú giống như sét đánh ngang tai, anh nghi ngờ nhìn chăm chăm Hoắc Kiến Phong hỏi: "Thật không?"
Trong ánh mắt anh không che giấu được ánh sáng nhưng sau một cái chớp mắt, ánh sáng vừa lóe lên đã biến mất. Trong giọng nói của anh mang theo cảnh giác:"Rốt cuộc em muốn gì?"
Hoắc Kiến Phong liếc anh, khỏe miệng hơi giương lên: "Anh đoán xem?"
Công ty? Quyền lợi? Hay là cơ hội để em ấy trả thù...
Chân mày Hoắc Tuấn Tú cau lại, ở trong đầu có rất nhiều đáp án nhưng lại chẳng có đáp án nào làm anh hài lòng. Sau đó, anh liền thấy Hoắc Kiến Phong khóe miệng cong lên càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng chân thực...
Em ấy cười, không phải nụ cười lạnh nhạt hay cười nhạo càng không phải là cười trên nỗi đau của người khác... mà nụ cười của em ấy mang theo sự ranh mãnh, nghịch ngợm, và chút trẻ con đùa dai khi được như ý nhưng lại chân thành và đơn thuần.
Hoắc Tuấn Tú sửng sốt.
Anh bỗng nhớ tới ánh nắng ấm sau mười hai giờ, anh nhớ tới lần đầu tiên bà nội đem Hoắc Kiến Phong ném vào ngực anh.
Bà nói: "Tú à, đây là em trai con. Sau này, chúng ta chính là người một nhà rồi."
Đứa bé còn quấn tã, lại phần nộn xinh đẹp, đứa trẻ đó đang dùng một đôi mắt đen nhánh tò mò mà nhìn xung quanh.
Anh kiềm chế chán ghét trong lòng, anh ôm lấy đứa bé, mà đứa bé kia lại ợ lên một cái, trực tiếp ói trên âu phục của anh. Đây là món quà mẹ anh tặng, còn là quà sinh nhật của anh.
Giây kế tiếp, đứa bé đó liền cười cũng như bây giờ chân thành trong trẻo.
Một lát sau, Hoặc Tuấn Tú mới từ trong hốt hoảng hồi phục lại tinh thần, Hoắc Kiến Phong đã rời đi, anh đã tới cửa.
Em ấy đã trưởng thành, vai rộng eo hẹp, sống lưng lại thẳng tắp, dáng người cao ngất thản nhiên. "Phong." Hoắc Tuấn Tú gọi, thanh âm nhẹ nhàng nhưng giọng nói lại rất nghiêm túc: "Em yên tâm, anh là người nhà họ Hoắc, anh tuyệt đối sẽ không để Tập đoàn nhà họ Hoặc lùi bại." Bước chân Hoắc Kiến Phong dừng lại, anh cũng không quay đầu lại.
Lát sau, anh lại nhàn nhạt nói: "Được" liền lần nữa sải bước rời khỏi.