Hoắc Kiến Phong cảm giác bản thân như một chiếc lá, đang dập dềnh trên biển mây lạ lẫm. Không biết đã qua bao lâu rồi, cuối cùng mắt của anh ấy khó khăn hé mở. Quầng sáng mập mờ không rõ sáng tối làm anh ta cảm giác như bản thân đang ở trong một căn phòng mang phong cách cổ xưa. Ảnh dương từ ngoài cửa sổ khắc rồng chiếu vào trong, phác hoạ lên sắp xếp của cả căn phòng.
Dụng cụ trong nhà làm bằng gỗ giáng hương Hoàng Đàn điểm thêm vài chậu cây xanh nhỏ xinh hoặc là bình hoa lưu ly bát bảo, trên tường còn treo bức tranh thủy mặc đậm chất phong nhã. Nếu không phải chiếc đèn treo trên trần nhà và chiếc bộ đàm đặt bên cạnh giường, anh ta gần như tưởng rằng mình xuyên không về cổ đại mất rồi.
Mí mắt Hoắc Kiến Phong thực sự trùng xuống, anh ta lại bắt đầu nhắm mắt lại, cảm giác nghe đột nhiên trở lên nhạy cảm, anh ta nghe thấy có tiếng người đang nói chuyện. Bên ngoài cánh cửa đang đóng có hai cô gái một cao một thấp đang dựa vào bên tường nói chuyện.
Cô gái cao mặc đồ trắng, thân hình thanh mảnh, tóc dài đen bóng dùng chiếc kẹp màu xanh ngọc bích búi lại gọn gàng, khuôn mặt thanh tú toát lên vẻ lo lắng: "Cô rốt cuộc dùng cho anh ta bao nhiêu thuốc? Sao mà lâu vậy rồi đến giờ còn chưa tỉnh dậy?"
Cô gái thấp dựa vào tường, cúi mặt nghịch chiếc mũ màu vàng nghệ trong tay, bộ dạng lười nhác: "Sập rồi! Sáp rồi!" Cô gái cao giở giọng khinh khỉnh: "Câu này cô nói được năm lần rồi đấy. "Thế à?" Cô gái thấp nhíu mày, không suy nghĩ mà nói: "Thế không phải do cô hỏi tôi năm lần rồi sao. Tôi trước giờ luôn ra tay mạnh đâu phải là cô không biết, mà cô vẫn kêu tôi đi không phải là tự chuốc lấy sao."
Cô gái cao buồn rầu khoanh tay nhìn xuống cô ta: "Nếu không phải có vóc dáng thấp bé, dễ làm người khác lơ là, cô nghĩ là tôi chịu để cô đi hả?" "Tôi không quan tâm cô có lý do gì, dù sao thì để tôi đi rồi thì chấp nhận kết quả này đi!" Cô gái thấp không chịu nhún nhường
Nhìn thấy hai cô gái sắp chuẩn bị đánh nhau, cửa phòng phát ra một tiếng "kẽo kẹt" mở ra từ phía trong. Hoắc Kiến Phong bám vào cánh cửa để giữ được cơ thể đang suy nhược, nhìn ánh mắt của bọn họ sắc bén như chim ung. "A! Tỉnh rồi!"Không đợi Hoắc Kiến Phong kịp mở miệng, cô gái thấp liền hưng phần reo lên một tiếng và nhảy lên. Cô gái cao thì trừng mắt khinh bỉ. "Kinh ngạc gì chứ, còn không mau đi gọi người." "Ừ nhỉ" cô gái thấp mặt ngập tràn niềm vui, chớp chớp mắt nhìn Hoắc Kiến Phong rồi quay người thùng thùng thùng đi xuống tầng.
Cô gái cao trở lại bình thường và mỉm cười với Hoắc Kiến Phong: "Cơ thể anh bây giờ còn yếu, không nên đi lại, để tôi dịu anh đi nghỉ trước nhé!" Cô ta nói rồi đưa tay đỡ cánh của Hoắc Kiến Phong.
Hoắc Kiến Phong chợt tỉnh, lùi lại hai bước, tránh xa tay của cô ta phòng bị: "Các người rốt cuộc là ai? Đây là đâu? Các người bắt tôi rốt cuộc để làm gì?" Vừa mở miệng, Hoắc Kiến Phong liền phát hiện ra giọng của mình thay đổi rồi.
Anh ấy đưa tay sờ yết hầu, chính tay Vân Thiên giúp anh đặt máy biến âm zalo vào yết hầu đâu mất rồi. Anh ấy cúi đầu nhìn lại tay của mình, những nét vẽ hóa trang cũng không còn nữa. Dĩ nhiên cao gầy sáng sủa chính là bộ dạng ban đầu của anh ấy.
Cô gái cao nhìn ra sự nghi ngờ của anh ta,mim cười giải thích: "chúng tôi đã giúp anh xử lí một chút, anh hiện tại đã hồi phục được diện mạo ban đầu. Nhưng mà anh cũng đừng lo, chúng tôi không có ác ý gì hết.
Biết rằng Hoắc Kiến Phong không tin, cô ta cũng không miền cưỡng, đi thẳng qua anh ta vào phòng, rót cho anh ta cốc nước: "anh đừng vội, cứ ngồi xuống uống cốc nước, đợi chút người đến rồi anh tự nhiên sẽ hiểu. Đọc thêm nhiều truyện ở { T R Ù M t r u y ệ n . C O M }
Hoắc Kiến Phong không nhận, chỉ lãnh đạm nhìn cô ta. Cô gái đành chịu, cô cầm cốc nước đặt ở cạnh bàn, sau đó lùi ra vài bước làm động tác mời dùng "Mời uống nước, màu chóng thay cũ đổi mới, có góp phần rõ ràng bản chất bên trong cơ thể anh thành phần phương thuốc giữ nguyên
Đứng lâu rồi, Hoắc Kiến Phong lại bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Anh ta chỉ có thể đi từ từ quay lại mấy bước, chống tay vào bàn ngồi xuống, nhưng vẫn giữ nguyên không đụng tới lý nước đó.
Cô gái cao thở dài một hơi, thì thầm: "Tôi tên Bạch Bách Hợp, cô gái vừa rồi cũng là người cho anh uống thuốc và mang anh tới đây tên là Hồng Nhung. Anh yên tâm, chúng tôi đều là người tốt."
Lời nói vững vàng, ánh mắt chân thành của cô ta không giống là đang nói dối. Hoắc Kiến Phong liếc nhìn cô ta một cái, nhấc chén trà lên uống một ngụm khoan thai. Một chút nước mát vào miệng, bộ não giống như cũng được cùng tỉnh lại vài phần.
Đặt chén trà xuống, Hoắc Kiến Phong nhếch mép mỉa mai: "cả vụ gửi thư tống tiền, cả vụ hạ độc, đã dùng bao nhiêu thủ đoạn xấu xa như vậy mà cũng dám nói bản thân là người tốt?"