Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong đứng dậy chào bà cụ Hoắc: "Bà nội, chúng con về trước, ngài cũng nghi ngơi sớm chút ạ."
"Được, trên đường đi chậm một chút." Bà cụ Hoắc ôn hòa căn dặn, để di Mẫn tiễn họ,
Vân Thiên thì xung phong nhận việc nói: "Bà nội, con đưa cho!"
"Được, con đi đi!" Bà cụ Hoắc sång khoái đồng ý. Vân Thiên ở đầu thi Hoắc Tuấn Nghĩa sẽ ở đó,
Hoắc Tuấn Nghĩa kéo Hoắc Kiến Phong đi đằng trước, Vân Thiên thì kéo tay ống tay áo của Tiêu Nhi, cổ ý đi chậm lại một đoạn: "Mami, có phải mẹ chưa nói chuyện gì cho con biết không?"
Nhìn ảnh mắt Vân Thiên hình như có như khôngliếc nhìn Hoắc Kiến Phong, Tiêu Nhi cúi người sở sở đầu câu: "Có phải con muốn chính miệng Mami nói ra, anh ấy là cha ruột của con không?"
Vân Thiên ngẩng cao cái cầm nhò, ngạo kiểu nói: "Con mới không thèm đâu! Con chi muốn biết mami có hài lòng không? Có phải thật sự muốn sống cùng chú ấy tới hết đời không? Chở chuyện này kết thúc sau này mami có về nước Thanh Bạch nữa không? Mặc dù bác hai nói thể nào về việc lưa chọn của ông ấy, nhưng cuối cùng con tin bị người đểu là mami, nhưng đúng thật chính miệng ông ta nói bỏ mami. Qua nhiều năm như vậy, trong lòng của mami nhất định sẽ rất khó bỏ qua đúng chứ."
Trong mắt Tiêu Nhi lỏe lên một vòng ngạc nhiên, lông mày có hơi nhíu lại, trong chớp mắt cô bỗng nhiên hiểu rõ
Người âm hiểm xào trả như Hoắc Tuần Tú sao có thể thật sự buông tha cho cô - người biết rõ chuyên tới vậy chứ?
Kế hoạch quanh co của Hoắc Kiến Phong không phải Hoắc Tuấn Tú không nhìn thầu, chi là anh ta làm bộ không nhìn thấu mà thôi,
May mắn là cô sống sót.
May mắn là tất cả vẫn còn kịp.Tiêu Nhi cưng chiều khếu nhẹ cái mũi nhỏ của Van Thiên, giọng điệu dịu dàng nói: "Cảm ơn con, bảo bối à! Cảm ơn đã suy nghĩ cho Mami. Nhưng mà sự việc năm đỏ không phải chỉ mình anh ấy sai. Chúng ta đều còn quá trẻ, không biết yêu cũng không hiểu biểu đạt tình yêu ra sao, mới có thể gây ra hiểu lầm lớn tới vậy. Hiện tại mami biết, trên thế giới này anh ấy là người yêu Mami nhất, Mami sẽ không trách anh ấy."
Vân Thiên cẩm tay Tiêu Nhi, kiêu ngạo nói: "Con xem thường việc ông ta nói cái gì, làm cái gì á! Bởi vì mami đẹp không tự biết, thông minh cũng không tự biết, ưu tú cũng không tự biết, bị người ta thích bị người ta yêu cũng không ngoài ý muốn chút nào, mami đáng giá là người được mọi thử tốt nhất trên thế giới này."
Tiêu Nhi nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn ngạo kiểu của Vân Thiên, buồn cười nói: "Bảo bối, con là đang khen Mami hà? Vô cùng ngọt nha!"
Khỏe miệng Vân Thiên cong lên rất rõ, nhưng ngay lập tức cậu liên hạ xuống, tiếp tục nói vô cùng chân thành: "Cho nên, con nhất định phải biết cảm nhận của mẹ, em đối với ông ta?"
Cậu nhíu cặp chân mày nhỏ của mình, cũng chưa hoàn toàn yên tâm vẫn để kia, Tiêu Nhi liền biết rõ ýcâu
Cô cười cười, nhẹ nhàng nắm tay Vân Thiên, bao bọc bàn tay nhỏ nhắn của cậu trong vòng tay của minh:
"Con trai à, Mami có lòng tham rất nhỏ, nhỏ tới mức trừ bỏ người thân và công việc, chỉ có thể miễn
cường chứa đựng thêm một người." Khỏe mắt của cô không tự giác liếc về phía Hoắc
Kiến Phong, ý tứ không cần nói cũng biết.
Vân Thiên hoang mang nhiu lông mày nhỏ lại: "Vây cha thì sao?"
Tiêu Nhi củi đấu, vẻ mặt buồn bã nói: "Anh ấy đã cứu mạng chúng ta, đó chính là ân nhân cứu mạng, Mami đối với anh ấy cũng chỉ có cảm kích. Cho nên lần này Mami nhất định phải về nước Thanh Bạch, đem những thứ đã thiếu của anh ấy trà lại cho anh ấy."
Cô đã từng lấy tính mạng của mình ra thể là đời này sẽ không trở lại nước Z và cũng không có bất kỳ cuộc gặp gỡ nào với Hoắc Kiến Phong, bởi vì cô không biết anh có sẽ vì cô mà theo chân lĩnh vực Y.
Tại buổi trình diễn thời trang ấy, chỉ một cái chớp mắt, trong lòng cô liên xuất hiện bao nhiêu hận thù, đồng thời còn có bao nhiêu yêu thương đang đè nén.
Cô cố gắng hết sức để khống chế mình, phải thayđổi, phải trốn đi, nhưng trong lúc anh gặp nguy hiểm thì trong lòng cô lien roi bởi, nó nói cho cô biết cô căn bản không có cách nào trốn tránh.
Tiêu Nhi dừng một chút rồi nói một cách thành khẩn: "Con trai à, cha con là người thân nhất mà đời này chúng ta có thể nương tựa lẫn nhau, con có thể vĩnh viễn gọi anh ấy là cha. Nhưng nhiều năm như vậy rồi, cái người chen chúc sâu trong lòng của Mami lại chỉ có thể là một người. Thật xin lỗi con bảo bối à, Mami có phải khiến con thất vọng rồi không?"
Vân Thiên có cái hiểu cái không nhưng cậu kiên định lắc đầu: "Không, Mami, con không có thất vọng. Con chỉ hy vọng mẹ có thể kiên trì với lựa chọn của mình, không phải khó xử vì con. Con không muốn minh trở thành thứ ràng buộc mami, để người không dám đi tim thứ mà mình muốn. Mặc kệ cuối cùng người lựa chọn cái gì, con sẽ vĩnh viễn không làm tổn thương Mami."
Tiêu Nhi sở mái tóc xoăn mềm mại của cậu, trong mắt đều là càm động: "Cảm on con, bảo bối, cảm ơn con!"
Vân Thiên thỏa mãn cong môi: "Con se bảo vệ chính mình thật tốt, không làm cho Mami lo lắng, không thể trành gánh nặng của Mami đâu."Tiêu Nhi mỉm cười, dùng một tay ôm cậu vào lòng: "Được, không hổ là áo lót chống đạn của Mami, Vậy ở nhà con phải nghe lời bà cụ ngoan ngoãn giúp hai quản lý công ty, được không?"
Vân Thiên chống cái đầu nhỏ của mình lên cổ Tiêu Nhi, trịnh trọng gật đầu: "Được."
Dưới bóng đêm, màu da cam của đèn đường phản chiếu lên bóng dáng hai mẹ con đang ôm nhau, còn dát lên một tầng sắc thái ấm áp.
Nước Thanh Bạch, tẩm cung Vương hậu. Bóng tối dày đặc, gió biển gào thét mãnh liệt,
Vương Hậu Tida và Quốc Vương Phổ Mật đang định đi ngủ, chi nghe thấy bên ngoài là một loạt tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo chính là giọng nói hoàng sợ của thị vệ:
"Bệ hạ, vương hậu, Tam, Tam vương tử điện hạ trở
Vương hậu Tda cũng vội vàng ngồi dậy theo. về."
Hai người trùm lên áo khoác thật dày bên ngoài rồi ngói trên giữa đệm, cho thấy cửa cung mở ra, bên ngoài có một cáng cứu thương che kin vài bổ được nâng vào...
Ánh mắt của Quốc vương và Vương hậu đều quétqua người nằm trên cáng cứu thương, sau đó vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh cáng cửu thương,
Quốc Vương Phổ Mật vội vàng nói: "Hồng Liệt đó sao? Hồng Liệt đâu?"
Trên mặt thị vệ dẫn đầu lộ ra vè dau thương, trông mắt dừng lại trên cáng cứu thương, ngập ngừng nói: “Bệ hạ, Vương hậu, Tam vương tử điện hạ, không còn."
"Sao có thể chứ?"
Quốc vương Phổ Mật vụt" một cái liên đứng dậy, bước nhanh đi qua.
Dáng người của Hồng Liệt là mạnh mẽ nhanh nhẹn nhất, có được có thể cường tráng, còn có kỹ năng và kinh nghiệm sinh tổn trong hoàn cảnh khốn khó nhất, sao có thể nói không còn là không còn?
Vương Hậu Tida vô thức nắm chặt hai tay.
Quốc Vương Phổ Mật dừng lại trên cáng cứu thương, thị vệ dẫn đầu nhằm chặt mắt, mạnh mẽ đem vải bổ màu trắng lấy ra.
Mái tóc đen nhánh, màu da lúa mì, gương mặt đẹp trai, cái mũi tinh xào...
Không một chỗ nào không phải là tiêu chuẩn để chỉ Hồng Liệt!
Con người Quốc vương Phổ Mật đột ngột co lại,cơ thể giống như nến tàn, run nhẹ.
Thị vệ dẫn đầu vội vàng đưa tay ra đỡ ông: "Bệ hạ xin ngài nên đau thương, bảo trọng cơ the!"
"Không, không phải Hồng Liệt của chúng ta, không phải đầu!"
Vương hậu Tida không thể tin được cũng xông lại, nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi kia đã không còn sức sống, bà chỉ cần thấy cà trái tim đều đau, đau tới mức phải thét lên thành tiếng: "Hồng Liệt!"
Vương hậu Tida mềm nhũn đầu gối, trực tiếp ngã nhào xuống bên cáng cứu thương.
Bà xốc vài trắng lên, run rầy nằm chặt bàn tay lạnh như bằng của Hồng Liệt: "Con của ta! Con của ta! Sao con lai biến thành như vậy?"
Nước mắt tuôn ra mạnh mẽ, ánh mắt của bà lo đăng nhìn về phía những vết thương bị rạch ra dữ dội trên người Hồng Liệt, những vết màu đỏ thẫm đã biến thành màu đen, giống từng thanh kiếm vô cùng lợi hại đầm thắng vào ngực bà.