có thể uống được sao?” Ôn Thục Nhi trịnh trọng gật đầu: “Ừm..
Không chỉ có thể uống, mà còn có thể chữa khỏi bệnh, chỉ cần kiên trì uống, anh nhất định sẽ hoàn toàn khỏi bệnh.” Ánh mắt kiên định như một mũi dao sắc bén, khoét sâu một niềm hy vọng đã phủ bụi trong lòng Hoắc Kiến Phong..
Hoắc Kiến Phong khẽ đảo mắt nhìn Ngô Đức Cường: “Theo những thứ mà thần y dặn dò, thứ hai bắt đầu sắc thuốc.” “Vâng.”
Ngô Đức Cường gật đầu lia lịa..
Anh không biết tại sao, anh cảm thấy những gì cô ba nói hôm nay vô cùng hợp lý và vô cùng thuyết phục người khác..
Phòng ngủ, bước vào gian chứa đồ..
Ôn Thục Nhi mở lớp tường được ẩn giấu ra, nhìn thấy bàn phím mật khẩu của két sắt, trong đầu lại cảm thấy khó xử..
“Kiến Phong, tôi đang cầm thuốc, không còn tay nào nữa.
Anh giúp tôi bấm mật khẩu, được không?”
Ôn Thục Nhi cười gượng gạo, che giấu sự xấu hổ vì quên mật khẩu..
Hoäc Kiến Phong dựa vào xe lăn, nhìn cô một cái, nhẹ nói: “Không sao, cô đặt thuốc lên tủ trước đi.” “Ừ, đúng rồi nhỉ!” Ôn Thục Nhi cười cười, chậm rãi đặt thuốc lên tủ..
Cô vừa đặt, trong lòng vừa cầu mong Hoắc Kiến Phong thấy động tác cô chậm chạp mà chủ động mở két sắt trước..
Nhưng Hoắc Kiến Phong cũng không vội, anh kiên nhãn nhìn cô đặt xong, bắt gặp được ánh mắt của cô, còn khích lệ gật đầu..
Ôn Thục Nhi chỉ bất đắc dĩ quay người, quay lưng về phía Hoắc Kiến Phong, vẻ mặt buồn thảm..
Anh đã dạy cô cẩn thận vài lần, cô không muốn làm anh thất vọng! “Thôi kệ vậy, thử thêm vài lần nữa, thể nào cũng phải có lần đúng chứ!” Ôn Thục Nhi suy nghĩ miên man, quay đầu lại, cẩn thận ấn một dãy số..
Trong giây lát, cánh cửa két sắt vẫn _ không hề dịch chuyển, và một dòng lớn hiện lên trên màn hình: Mật khẩu sai, vui lòng nhập lại..
Ôn Thục Nhi nghiến răng nghiến lợi nhập một dãy số..
Vẫn sail Cô lại nhập thêm hai lần liên tiếp nữa, trên màn hình xuất hiện một dòng ký tự: mật khẩu không được nhập chính xác bốn lần, nếu tổng số lần sai là năm, két sắt sẽ tự động báo động và kích hoạt khóa..
Ôn Thục Nhi đau đầu ôm trán, tay đặt trên bàn phím mật khẩu, không biết nên làm thế nào..
Một bàn tay to đột nhiên duỗi ra từ phía sau, đỡ lấy cổ tay cô, dùng ngón tay ấn một loạt số trên bàn phím..
Ôn Thục Nhi cứng đờ..
Xuyên qua quần áo, cô có thể cảm nhận được lòng bàn tay to lớn của người đàn ông, nhiệt độ nóng bỏng..
Trái tim, đột ngột ngưng vài nhịp..
Cô cứng người lại, để anh giữ và ấn..
“960608, hãy nhớ lấy.” Khi giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, cánh cửa két sắt mở ra “cạch”
”..
Ôn Thục Nhi hai má nóng lên, vội vàng gật đầu: “Nhớ, nhớ rồi.” Người đàn ông thu tay lại, di chuyển xe lăn về phía sau: “Đến lượt cô rồi.” Ôn Thục Nhi thở phào nhẹ nhõm khi sự ấm áp và sức lực ấy biến mất..
Cũng may là quay lưng lại, nếu không thì sẽ rất xấu hổ..
Cô điều chỉnh nhịp thở, mở cửa két sắt, cẩn thận đặt những gói thuốc ngay ngắn trên giá để đồ..
Ngay cả những nếp nhăn nhô lên trên bao bì, cô cũng cẩn thận vuốt phẳng..
Dáng vẻ ấy, không giống như cất thuốc mà lại giống như đang đặt một bảo bối vô giá..
Hoắc Kiến Phong nhìn, khóe miệng chậm rãi gợi lên một đường cong nhẹ nhàng..
Đêm yên tĩnh..
Ngô Đức Cường gõ cửa phòng sách, nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông đang ngồi trước cửa sổ..
Ngay cả khi nghe thấy tiếng ai đó bước vào, anh vẫn bất động, như thể đã hòa vào màn đêm..
Làn gió trong đêm xuân se lạnh, nhưng không lạnh bằng vẻ lạnh lùng bao trùm lấy khắp người người đàn ông..
Ngô Đức Cường đau khổ thở dài, đi tới, nhẹ nhàng đắp chăn mỏng lên chân người đàn ông, khoác áo khoác lên người: “Cậu ba, thuộc hạ đưa cậu về phòng nghỉ ngơi nhé?” “Không cần.”
Hoắc Kiến Phong lạnh lùng từ chối..
Ngô Đức Cường cau mày: “Nhưng mà, hiện tại đã rất muộn rồi.
Sức khỏe của cậu…” “Ra ngoài.” Ngô Đức Cường chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang..
Giọng trầm thấp, không cho phép ai phản bác..
Ngô Đức Cường mấp máy miệng, nhưng cuối cùng vẫn thở dài thườn thượt, xoay người rời khỏi phòng..
Nếu anh ta nhớ không lầm, khi cô Tống rời đi, cậu ba cũng như vậy, ngồi trong phòng sách cả đêm..
Khó khăn lắm mới bình phục được lại, thì cô Tống lại quay lại..
Cô Song này chính là mầm họa khiến người khác phải bi lụy mà người xưa hay nói tới! Sự im lặng trong phòng sách, không lâu sau đã bị phá vỡ vì có người lại gõ cửa phòng..
Hoäc Kiến Phong sốt ruột cau mày: “Cút đi”