Mục lục
Cô vợ giả ngốc của tổng tài (full 813 chap) - Ôn Thục Nhi - Hoắc Kiến Phong
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đứa trẻ này nhìn rất quen!.

Đôi mắt sâu và đường nét ba khuôn mặt góc cạnh giống hệt Hoắc Kiến Phong khi còn bé!.

Ánh mắt anh ta trở nên nghiêm túc, giọng điệu đầy nghi hoặc: "Mày là con trai của Kiến Phong ư?" Vân Thiên không trả lời, quay mặt đi hướng khác.

Hoắc Tuấn Nghĩa lo lắng, giọng điệu bất giác trở nên gấp gáp: "Mày nói đi chứ! Rốt cuộc mày có phải là..."

"Tuấn Nghĩa!" Bà cụ Hoắc quát khẽ, cắt ngang lời của Hoắc Tuấn Nghĩa: “Cháu nhẹ giọng chút, đừng làm đứa nhỏ sợ.

Nó là con của Thục Nhi.

Về phần có phải con của Kiến Phong hay không, vẫn chưa xác định được."

Hoắc Tuấn Nghĩa không nói nên lời: "Bà à, là bà không nhìn ra được.

Bà không biết đứa nhỏ này giống Kiến Phong khi còn bé đến mức nào.

Nó làm sao có thể..."

“Đủ rồi”

Bà cụ Hoắc sốt ruột cau mày.


Cậu hai nhà này chỉ số IQ không cao, chỉ số EQ cũng quá thấp, nó không nghe ra là ta đang cố chuyển chủ đề à?.

Công ty giao cho nó quán xuyến, thật khiến người ta lo lắng mà! Khi quay mặt về phía Vân Thiên, khuôn mặt của Bà cụ Hoắc lập tức xuất hiện nụ cười yêu thương: "Dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần xác định được rằng nó là con trai của Thục Nhi thì nó chính là chắt của bà rồi."

Đôi mắt của Vân Thiên sáng lên, một cảm giác ấm áp trào dâng trong tim cậu.

Hoắc Tuấn Nghĩa trong lòng bốc hỏa: "Bà à, bà như này là quá đáng lắm.

Năm đó bà thích con nha đầu xấu xí đó thì thôi đi, bây giờ bà không chỉ giúp đỡ cô ta, mà lại còn giúp đỡ cả con cô ta nữa.

Chúng cháu mới chính là cháu ruột của bà mà!".

Không đợi Bà cụ Hoặc trả lời, anh ta tiếp tục nói: "Năm ấy khi con nha đầu xấu xí kia gặp chuyện, bà không để ý Kiến Phong thì thôi đi, ngay cả việc Kiến Phong ra tay với anh cả bà cũng không thèm quan tâm.

Không phải anh cả chỉ muốn nắm mọi quyền hành thôi sao?".

Anh ấy là con trai cả của nhà họ Hoắc, việc đấy không phải là chuyện thường tình sao? Kiến Phong cứ như bị điên vậy, nó không còn kiểm soát được bản thân nữa.

Nó đã dồn ép anh cả thành ra thế nào? Nếu không phải vì giết người là phạm pháp, cháu nghĩ không chừng chính tay nó đã dùng dao đâm chết anh cả rồi! "Cháu im ngay cho ta!".

Bà cụ Hoắc vỗ vào tay vịn ghế sô pha, nghiêm khắc nói: "Sai là sai.

Cháu thực sự nghĩ những gì anh cả của cháu đã làm lúc đó là đúng sao?".

Nhìn thấy vẻ tức giận của bà cụ Hoắc, Hoắc Tuấn Nghĩa lập tức cảm thấy khiếp sợ.

Anh ta bĩu môi, khẽ lẩm bẩm: "Đúng vậy, lúc đó anh cả đã sai, nhưng không sai đến mức bị đuổi cùng giết tận như vậy! Nếu không phải do Kiến Phong nghi ngờ anh cả đã giết con nha đầu xấu xí đó, thì Kiến Phong sao có thể hành xử tàn nhẫn như vậy chứ?" "Anh như thể một nạn nhân điển hình đang thuyết sách về tội lỗi vậy!”

Vân Thiên quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoắc Tuấn Nghĩa: “Đừng quên, mẹ tôi mới chính là nạn nhân lớn nhất của chuyện này."



"Nhưng hiện tại không phải cô ta đang sống tốt sao? Còn sinh ra một đứa con trai mập mạp như mày, còn anh cả của tao thì.."

"Sai là sai, đúng là đúng.

Trong xã hội này, không có chuyện kẻ yếu hơn thì được phép biện minh cho tội lỗi của bản thân.

Hơn nữa, kẻ nào khơi mào chiến tranh thì kẻ đó phải chuẩn bị cho việc trả giá về sau!".

Lý luận sắc bén, đánh trúng tim đen!.

Hoắc Tuấn Nghĩa chưa kịp nói xong, đã bị Vân Thiên cứng rắn làm cho nghẹn lời.

Anh ta gần như bị chọc tức tới muốn phun ra máu.

Anh ta đường đường là một nam nhân trưởng thành, không ngờ bây giờ lại bị một đứa trẻ năm sáu tuổi mắng!.

Vấn đề là anh ta lại cảm thấy những lời này rất có đạo lý! Hoắc Tuấn Nghĩa chỉ vào mũi Vẫn Thiên, ngón tay run rấy hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nở nụ cười bất lực: “Mày nhất định là con trai của Kiến Phong! Chỉ có thể là con của anh ta mới lợi hại như vậy! Tao thừa nhận! Nhưng ta là anh hai của bố cháu, theo trật tự.

Chúa ơi, không lẽ anh ta bị điên rồi sao? cháu phải gọi ta là bác hai.

Nào, bé con, mau gọi một tiếng bác hai ta nghe nào!".

Vân Thiên nhếch môi khinh thường: "Cũng hay tôi đang muốn tìm bác để hỏi chuyện.

Công ty hiện tại do bác tiếp quản.

Bác có biết trong một khoảng thời gian ngắn bác đã khiến công ty lâm vào bế tắc không?".

Hoắc Tuấn Nghĩa trong lòng chột dạ, nhưng vẫn cố giữ nét điềm tĩnh nói: "Cái gì mà lâm vào bế tắc, cháu đừng có ăn nói xăng bậy trước mặt bà! Hiện nay tình trạng công ty đang tốt biết bao nhiêu, dự án Khu công nghiệp Thành Nam của công ty sau khi hoàn thành sẽ trở thành cơ sở sản xuất ô tô điện lớn nhất cả nước; Nó sắp trở thành một trung tâm thời thượng của Cẩm Thành; và còn..."

Vân Thiên bình tĩnh nhìn anh ta, đợi anh ta nói xong một lượt, cậu mới lẳng lặng nói: “Dự án khu công nghiệp rất tốt, nhưng những chủ sản xuất đã ký thỏa thuận với Hoắc Kiến trước đây đều đang tranh cãi đòi hủy hợp đồng với Hoắc Kiến, bác không biết sao? Chu kỳ của thành phố Thiên Kiêu quá dài.

Các nhà cung cấp nguyên liệu hiện đang đều yêu cầu Hoắc Kiến thanh toán sớm cho họ.

Bác không biết sao? Và cả..

Lời nói rõ ràng, rành mạch, mỗi lời cậu nói ra đều là vàng ngọc, cậu đã liệt kê tất cả các khó khăn ở những dự án mà Hoắc Tuấn Nghĩa tự hào, từng cái từng cái một.

Hoắc Tuấn Nghĩa sững sờ nhìn cậu, sắc mặt từ trắng thành xanh, rồi từ xanh thành đỏ, xấu hổ đến mức hận không tìm được lỗ để chui vào.

Đứa trẻ này quả đúng là con của Kiến Phong, quá lợi hại!.

Không chỉ có mình Hoắc Tuấn Nghĩa mà cả Bà cụ Hoắc lẫn dì Mẫn và tất cả người hầu trong phòng khách đều bị đứa trẻ năm sáu tuổi này làm cho sửng sốt.

Khi cậu nói từng câu từng chữ, trên người cậu dường như có ánh sáng, giống như mặt trăng trên bầu trời, lạnh lùng và sắc bén.

"Giỏi, giỏi lắm! Không hổ danh là chắt của ta!" Bà cụ Hoắc cười nhẹ nhõm một hơi.

Bà lần mò nằm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của Vân Thiên, nhẹ nhàng vỗ về: "Bé ngoan, vậy bà sẽ giao công ty cho cháu."

Đôi mắt xám mờ đục của bà nhìn về phía Hoắc Tuấn Nghĩa nói: "Tuấn Nghĩa, giờ cháu hãy đưa Vân Thiên đến công ty, để nó tiếp quản vị trí của Kiến Phong và phụ trách tình hình chung.



Về phần cháu, hãy làm phụ tá của nó.

Dù thằng bé có bất cứ yêu cầu nào, cháu đều phải đáp ứng hết mức có thể, hỗ trợ nó hết mình."

Hoắc Tuấn Nghĩa vừa vực dậy khỏi chấn động từ Vân Thiên, liền bị dội xuống đầu một gáo nước lạnh: "Không được.

Bà ơi, bà đừng để bị nó lừa.

Không biết là bằng cách nào mà nó có thể nói một cách rõ ràng, rành mạch, hợp lí như vậy nhưng nó rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ năm sáu tuổi.

Bà mong đợi ở nó cái gì chứ?" "Tôi chỉ mới năm sáu tuổi, nhưng so với bác tôi còn có ích hơn đấy."

Vân Thiên nhướng mày nhìn anh ta, thản nhiên nói: "Bác đã ba mươi tuổi rồi, làm cái gì cũng không ra hồn, có mỗi một chuyện bác làm giỏi nhất đó chính là gái gú thôi.

Mấy năm nay, bà nội không hề khiển trách bác, nhưng hiện tại công ty đang đứng trước nguy cơ sụp đổ.

Bác còn không định nghiêm túc làm gì để bù đắp cho những rối ren mà mình gây ra ư? Nếu bác dành một nửa tâm tư của mình vào gái gú cho công việc thôi thì bây giờ tình trạng công ty đã không đến mức như thế này".

Những lời này Hoắc Kiến Phong cũng đã từng nói qua!.

Hoắc Tuấn Nghĩa nhìn Vân Thiên như thể đang nhìn một bản sao của Hoắc Kiến Phong vậy.

Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lùng, đôi môi mỏng phun ra những lời đầy sát khí đến mức có thể giết chết người ta...

Hoắc Tuấn Nghĩa đại não ong ong, khó khăn nuốt nước bọt: "Làm, làm, ta làm phụ tá cho cháu là được chứ gì!".

Gia đình ba người này thực sự ai cũng đều tàn nhẫn! Ai cũng đều lợi hại!.

Vân Thiên nhướng đôi mày nhỏ như đã làm rõ mọi chuyện, sau đó quay sang cung kính nói với Bà cụ Hoắc: "Bà à, vậy cháu sẽ trực tiếp đến công ty luôn."

"Được."

Bà cụ Hoắc quyến luyến sờ tay của Vân Thiên: “Bé ngoan, vậy nhờ cháu thay bà trông nom công ty nhé."

Vân Thiên rút tay về, cung kính cúi đầu chào Bà cụ Hoắc: "Bà yên tâm!".

Dứt lời, cậu quay lưng sải bước ra cửa.

Hoắc Tuấn Nghĩa nhất thời bị ngó lơ, tức giận dậm chân, quay đầu đi theo: "Này, cháu chờ ta chứ!".

Nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ quay lưng bước ra khỏi nhà, trên mặt dì Mẫn tràn đầy ý cười vui vẻ: "Thưa bà, năm ấy bà quyết định cố gắng tác hợp cho cậu ba và cô ba thật sự là một quyết định rất đúng đắn."

“Đấy là phúc của hai đứa chúng nó, cũng chính là phúc của nhà họ Hoắc chúng ta.”

Bà cụ Hoắc ngả người vào ghế, trên mặt cuối cùng cũng nở một nụ cười thoải mái nhất trong những ngày gần đây: "Ngươi hãy chọn một vài người có năng lực, chăm sóc chế độ ăn uống và sinh hoạt của thằng bé, đừng để nó bị mệt, bị đói.


Nó đang ở tuổi ăn tuổi lớn."


"Vâng.


Tôi hiểu rồi, thưa bà.


Bà yên tâm ạ!" Dì Mẫn vui vẻ nhận mệnh lệnh rồi rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK