Nhưng còn chưa đợi anh lên tiếng, Tiêu Nhi run vai cười lớn: "Chua quá đi mất chua di là chua! Lời tỏ tinh sến sủa đúng là sến sủa mà!"
Cô nhìn anh, đôi mắt trong veo sáng lấp lành:
"Đi đến một nơi xa la, nhìn cảnh vật xung quanh đều xa la, ai ra ngoài cũng là một cuộc mạo hiểm! Hơn nữa, nơi càng nguy hiểm, thì phong cảnh lại càng đẹp!"
Cô cũng giống như nhiều năm trước, vĩnh viễn mim cười với anh.
Trái tim của Hoắc Kiến Phong như được an ủi, ẩm áp và thoải mái, nhưng giữa lông mày lại lộ ra sự lo lång không thể che giấu được:
"Em chưa từng hỏi nơi mà chúng ta phải đi rot cuộc là ở đâu, thật sự hoàn toàn không sợ chút nào sao?""Có anh bên cạnh, tại sao em phải sợ chứ?" Tiêu Nhi làm ra bộ dáng đúng tinh hợp lý hỏi ngược lai:
"Hơn nữa, chúng ta đều là người đã từng chết qua một lần, nếu như ngài Diêm Vương dám thu nhận, thì có thể sống đến ngày hôm nay sao? Yên tâm đi! Ngài ấy chẳng thèm chúng ta đầu!"
Giọng điệu của cô ung dung và di dòm, nụ cười trên khuôn mặt giống như một vắng sáng, có thể ngăn chặn mọi khói mù ở bên ngoài.
Hoắc Kiến Phong thoải mái mà nhếch miệng lên,
vươn tay về phía cô. Tiêu Nhi nghiêng đầu, đặt tay vào lòng bàn tay ấm áp cùng thô ráp của anh một cách vô cùng tự nhiên.
Một bàn tay trắng nõn mềm mai, một bàn tay đen vàng nhăn nheo, nhìn có vẻ không hài hoà chút nào, nhưng vào khoảnh khắc mười ngón tay đan xen vào nhau, lại dường như lộ ra một luồng sức mạnh trong vô hình.
Vô cùng kiên định!
Vô cùng sắc bén!
"Cô gái ngốc!" Tuy giọng điệu của anh thì chế bai, nhưng trong mắt lại tràn ngập cưng chiều như có được báu vật.Tiêu Nhi nhẹ nhàng hừ một tiếng, không chịu yếu thể nâng cằm lên: "Người đàn ông ngoc!"
Hoắc Kiến Phong nắm lấy tay cô, xấu xa mà siết chặt lại.
Tiêu Nhi lập tức cảm thấy xương cốt đau đớn vì bị bóp mạnh, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Cô có thể cảm nhận rõ ràng, sức mạnh của anh đã hồi phục rất nhiều so với trước đây.
Thật sự quá tốt rồi!
Tâm trạng vui vẻ, Tiêu Nhi cũng chẳng buồn tính toán với anh, lắc lư tay của anh, nghiêng đầu nói:
"Đúng rồi, hiện nay rất lưu hành việc đặt tên cho CP, đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức củng nhau ra mắt, chúng ta cũng đặt một cái tên đi?"
Trong đầu của Hoắc Kiến Phong, không hiểu sao lại xuất hiện hình dáng của một đứa bé gái, chỉ mới có ba tuổi, không hơn không kém!
Anh bất lực rồi lại cưng chiều cười một tiếng:
"Được. Em đặt đi!"
Tiểu Nhi rút tay lại, hai tay chống cầm, nghiêm túc suy nghĩ:
"Um, chúng ta lần đầu tiên ra mắt, là đi hành hiệp trượng nghĩa, di mạo hiểm cứu người, lại công với nétđặc sắc của chúng ta, cử gọi là, gọi là Từ Hùng song hiệp' đi!"
Khóe miệng của Hoắc Kiến Phong giật giật: "Thư Hùng song hiệp?"
Anh chỉ nghe nói đến Thư Hùng đạo tặc.
Tiêu Nhi nghiêm trang gật đầu: "Ừ, chính là Từ Hùng song hiệp. Từ của lòng nhân từ, gấu chó, à, không, không phải, là hùng của trong chữ hùng của gấu trúc."
Cô nhanh chóng đổi giọng, trong mắt ẩn chứa vẻ tinh nghịch, tiếp tục nói:
"Sau này, em sẽ gọi anh là Đại Hùng, anh sẽ gọi
em là Tiểu Từ. Sau đó, chúng ta sẽ chính thức ra mắt ở vị trí C."
Hoắc Kiến Phong yên lặng nhíu mày.
Này đều là cái gì với cái gi, thật là quá qua loa rồi.
"Ây da, cử như vậy đi." Tiêu Nhi nắm lấy cảnh tay anh, dùng giọng điệu trẻ con làm nũng nói: "Em mặc kệ, về sau đây chính là ám hiệu bí mật của chúng ta rồi."
Hoắc Kiến Phong bật cười khanh khách, có thể làm sao chứ? Vợ do chính mình lựa chọn, có xấu hổ đến đâu cũng phải chiếu chuộng!Anh vui vẻ gật đầu: "Được, em nói cái gì thì là cái
"Hi hì!" đó."
Tiêu Nhi vô cùng hài lòng, ôm chặt cánh tay anh hơn, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai anh, yên tâm nhắm mất lại.
Kiến Phong, từ nay về sau, bất kể là đầm rồng hang hổ hay là núi đao biển lửa, em đều sẽ cùng anh xông vào!
Ban đêm, máy bay trực thăng bay đến một đình núi, cuối cùng bắt đầu giảm tốc độ hạ cảnh xuống.
Trên đỉnh núi cao ngất đó, có một bãi đất trống vô cùng rộng lớn, nhờ ảnh đèn của máy bay trực thăng chiếu vào, Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong nhìn thầy có một chiếc máy bay đã đậu trên bãi đất trống đó, mà trên chiếc máy bay đó có một cái logo rất lớn.
Hoắc Kiến Phong nhẹ giọng giải thích: "Đó chính là biểu tượng của tập đoàn Hùng Ung."
Tiêu Nhi gật đầu, tay đang khoác vào cánh tay của Hoắc Kiến Phong, trong vô thức siết chặt hon.
Ngay sau đó, máy bay đã ổn định hạ cánh xuống đường băng.
Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi tay trong tay bướcxuống máy bay, lập tức có một đám người mặc đó đen ngăn đón của hai người họ.
Tên cảm đầu là một người đàn ông với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, anh ta có khuôn mặt đặc trưng của người phương Tây, nhưng lại có nước da vàng của người Châu Á. Độ tuổi khoảng ba mươi, mặc một bộ quần áo bằng da màu đen, đeo trang sức lòe loẹt.
Trong miệng anh ta đang nhai thứ gì đó, bước đi với bộ dạng uể oài lười biếng, giống như một tên đầu đường xoa chợ muốn đi đâu đó để đánh nhau.
Tiêu Nhi nằm lấy tay của Hoắc Kiến Phong, hai hàng lông mày hơi cau nhẹ rất khó phát hiện.
Hoắc Kiến Phong dịu dàng siết chặt tay cô, bình tĩnh đứng lên. Người đàn ông đứng lặng trước mặt họ, không nói gi
Anh ta cảm lấy một tấm ảnh do nhóm thuộc hạ ở phía sau đưa đến, nhìn về phía hai người họ đánh giá từ trên xuống dưới, sau khi so sánh một lược, anh ta mới chậm rãi nói:
"À, đúng là hai người rồi. Tôi tên là Peter Hoàng, mọi người đều gọi tôi là anh Peter."
Anh ta vừa mở miệng, vây mà lại là tiếng của nước Z, mặc dù có chút không rành mạch, nhưng vẫn có thểmiễn cưỡng nghe hiểu.
Tiêu Nhi và Hoác Kiến Phong nhìn nhau một cải, cả hai đều không lên tiếng, mà chỉ nhìn về phía Peter Hoàng gật đầu nhẹ, cho thấy rằng họ đã biết rối.
Ảnh mắt của Peter Hoàng rơi vào đôi tay dang nằm chặt của họ, sau đó nhìn mái tóc bạc trắng và khuôn mặt đẩy nếp nhăn như vỏ cây của Hoắc Kiến Phong, không khỏi cong môi thương xót nói: "Đúng thật là già thành cái bộ dạng này rồi, còn có thể làm được gì?"
Anh ta quay đầu đầy thích thú nhìn Tiêu Nhi, trong đôi mắt xanh loé lên sự tham lam:
"Cô gái này ngược lại trông không tệ lắm!"
Hoắc Kiến Phong quyết đoán bước lên trước nữa bước, đứng chắn trước người Tiêu Nhi, để cô đứng ở phía sau lưng, lạnh lùng nói:
"Cô ấy bằng tuổi với tôi, sợ rằng không cùng thời đại với anh rồi."
“Vậy sao!" Peter Hoàng nhìn lướt qua ghi chú trên tầm ảnh, xác nhận hai người quả thật là vợ chồng nhiều năm, không khỏi khoa trương mà lùi lại một bước, ghét bỏ nói:
"Đây là đã dùng hết bao nhiêu lượng HyaluronicAcid, đi kéo căng da hết bao nhiêu lần rồi!"
Anh ta vốn là đã gáy, cong thêm mái tóc vàng hoe, nhìn bộ dạng thay đổi trong nhảy mắt của anh ta chẳng khác nào một con khi.
Tiêu Nhi dùng sức ngậm chặt môi, cố gắng nhịn lầm mới không làm cho bản thân cười ra tiếng.
Khóe miệng Hoắc Kiến Phong khẽ giật giật, nhưng
cũng không có giài thích. Không có mỹ nữ để trêu chọc, Peter Hoàng cũng mất hứng, lại trở về bộ dạng lười nhác:
"Được! Nếu đã đến rồi, thân phận không có vấn để gì, vậy thì đi cùng tôi thôi!"
Anh ta vừa nói, vừa hất đầu về phía chiếc máy bay có logo Hùng Ưng: "Ở đăng kia."
"Đợi đỡ."
Hoắc Kiến Phong đứng nguyên tại chỗ, giọng điệu lạnh nhạt mà nghiêm túc nói:
"Chúng tôi đến là muốn trao đổi con gái của ngài Dịch. Nếu anh đã xác nhận danh tính của chúng tôi không có vấn để gì, vậy thì làm phiên các người đưa cố Dịch ra đây. Đúng lúc máy bay của ngài Dịch vẫn ở đây, họ có thể cùng nhau trở về, miễn cho các người lại đơn độc đi một chuyển."Peter Hoàng đã xoay người, lười biếng nhưng mày: "Được, tôi đồng ý!"
Còn chưa đợi Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi vui mừng, anh ta lại thiếu đánh mà bố sung thêm: "Có điều, đại ca của tôi không đồng ý!"
Sắc mặt của Hoắc Kiến Phong lanh như băng: "Các người định nuốt lời hả?"
Anh theo bàn năng mà kéo Tiêu Nhi ra sau lưng để bào vệ."