Tiêu Nhi sắp xếp cho cậu bé và Hoắc Kiến Phong cùng ở trong một phòng bệnh, mà giường của cô nằm ở giữa hai người kia.
Lúc Triệu Thanh Xuân ôm bó hoa tươi, còn Lê Việt Bách tay xách một giỏ hoa quả vào phòng bệnh, vừa vào đã nhìn thấy Tiêu Nhi đang ngồi trên ghế cạnh giường, tay trái một thìa, tay phải một thìa, đút cơm cho Hoắc Kiến Phong và Vân Thiên. Triệu Thanh Xuân che mắt, cao giọng nói: "Mẹ ơi! Thật sự không dám nhìn luôn, ăn phải một miếng cấu lương to như vậy, tối nay không cần phải ăn cơm rồi!” “Đâu chỉ có đêm nay, về sau chỉ cần thấy ba người bọn họ đứng chung một chỗ, cảm giác đều sẽ là bạo lực tâm hồn” Lê Việt Bách phụ họa nói: "Nếu không thì tôi mang giỏ hoa qua này về tự ăn một mình vậy. Dù sao ba người các cậu đang viết chữ ngọt ngào to đùng, hoa quả có ngọt đến mấy cũng không bằng các cậu."
Tiêu Nhi ngượng ngừng cười nhưng ngoài miệng không cam lòng yếu thế phản bác lại: "Uầy uầy, người xướng kẻ họa không tồi đâu nhé! Đây là đang ám chi chúng tôi phát cấu lương, đồng thời cũng ám chỉ sẽ phát kẹo cưới cho chúng tôi luôn à?"
Hai má Triệu Thanh Xuân nháy mắt phiếm hồng: "Cậu nắm mơ đi"
Cô ấy đặt bó hoa lên bàn uống trà, quay ra cầm bát và thìa mà Tiêu Nhi đưa đến: “Chị em keo sơn của tôi ạ, tôi là thương cậu thôi, cậu lại nói móc tôi!"
Cô ấy lườm yêu Tiêu Nhi, quay đầu nói với Vân Thiên: “Cục cưng ơi, để di đút cho con ăn có được không nào?"
Vân Thiên nuốt đồ ăn trong miệng, kiêu ngạo hếch cấm: "Trừ mami ra, con không ăn đồ của người khác đút đâu."
Tay Tiêu Nhi cầm thìa cứng đờ, tay Triệu Thanh Xuân cũng dừng ở giữa không trung, nghiêm túc nói: “Nhóc thối này, con nhẫn tâm nhìn mẹ con vất vả, cùng một lúc chăm sóc hai người như thế này à? Không lẽ con muốn vợ đút cho bố con chắc? Dù dì dám đút thì bố con cũng hông dám ăn.”
Đôi mắt đen láy của Vân Thiên nhìn về phía Hoắc Kiến Phong bên giường kia. Hoắc Kiến Phong bày ra vẻ mặt vô tội, cười bất đắc dĩ, vươn tay với lấy bát đũa của mình ở đầu giường: "Anh tự ăn được." "Không được." Tiêu Nhi vội vàng cảm tay anh: "Hiện tại nếu không cần dùng sức thì anh cố gắng đừng làm gì cả, tự cầm bát đũa cũng không được. Anh chỉ cần nằm yên trên giường ít nhất một tuần. Một tuần sau mới có thể tự mình vận động."
Vẻ mặt cô trịnh trọng, thái độ vô cùng kiên quyết.
Vân Thiên thấy vậy phồng má, trực tiếp vươn tay cầm lấy bát và thìa trong tay Tiêu Nhi. "Con tự ăn được." Bốn chữ ngắn ngủi tràn đầy khí phách. Vừa dứt lời, cậu bé cúi đầu ăn từng thia rất to.
Triệu Thanh Xuân mím môi cười trộm, trêu tức nói: “Cục cưng ơi, mặt có đau không con? Lúc nãy con vừa mới nói gì đó?" Vân Thiên ngước mắt phồng má nghiêm túc nói: "Con tự ăn đâu có cần nhờ ai đút đầu, bản thân cũng không phải là người khác. Dì nghe có hiểu không ạ?" Triệu Thanh Xuân biết cậu bé đang nhịn cơn tức giận, cười hì hì nói: “Lầy, người không lớn mà tính khí cũng không nhỏ nha. Có điều gì thấy sau khi thay bằng máu của bố con, con càng đẹp trai, nhanh nhạy hơn hồi trước đó. Quả nhiên huyết mạch giao hòa, có vẻ như giồng bố con hơn là chỉ chảy một dòng máu rồi." a?"
Vân Thiên nhíu mi: "Cái gì a? Di nói máu gì cơ? Máu của ai Sau khi cậu bé tỉnh lại, chỉ biết là bản thân trúng độc hôn mê trong phòng sách, sau đó được các y bác sĩ thay máu mới có thể bảo toàn tính mạng.
Triệu Thanh Xuân giật mình vội đưa tay bum miệng, trong lòng thầm nghĩ: Thôi xong rồi, lần này gây họa thật rồi.
Đã vài ngày trôi qua, cô ấy thật sự không nghĩ chuyện lớn như vậy mà Tiêu Nhi và Hoắc Kiến Phong lại chưa nói cho cậu bé biết,
Cô ấy hướng ánh mắt khẩn cầu về phía Lê Việt Bách, Lê Việt Bách lập tức cười ha ha giải vây nói: "Cục cưng à, chủ mua rất nhiều hoa quả, con muốn ăn cái gì nào? Nói cho chú biết, vài phút sau chú sẽ gọt cho con một đĩa, được không?" Vân Thiên vẫn không có động tĩnh gì, ánh mắt sáng quắc nhìn Triệu Thanh Xuân: "Dì ơi, vừa rồi ý của dì con có thể hiểu là, con giải được độc và sống lại vì bố đã thay máu cho con?
Còn là thay máu cho toàn bộ cơ thể của con?" Cậu bé nói rõ ràng từng chữ. Vừa dứt lời, trong nháy mắt cả phòng rơi vào im lặng.
Hoắc Kiến Phong nhìn Tiêu Nhi, Tiêu Nhi cũng nhìn lại anh. Lê Việt Bách bất đắc dĩ nhìn sang Triệu Thanh Xuân, không tiếng động nói: Cô tự cầu di!
Hai mắt Triệu Thanh Xuân mở to, dùng ánh mắt giao lưu với Lê Việt Bách, kháng nghị lại: Không ngờ đấy, bây giờ là chuyện của một mình tôi chắc?
Lê Việt Bách chột dạ sờ mũi, cụp mắt nhìn xuống. "Được! Coi như các người ác!" Triệu Thanh Xuân bất chấp, quay đầu lại nói với Vân Thiên: "Đúng vậy, ý của di chính là như vậy. Con trúng độc phải thay máu, là bố con lấy máu của mình thay cho con. Cho nên bây giờ hai bố con con mới cùng nằm trên giường bệnh, cần có người chăm sóc. Bố mẹ con không cho con biết nhất định là vì sợ con lo lắng, sợ con phải chịu áp lực tâm lý. Dù sao chuyện này cũng quá nguy hiểm, bố con vi muốn cứu con cũng coi như lấy tính mạng ra đặt cược."
Giọng điệu của Triệu Thanh Xuân có chút giận dỗi, nói xong lại không nhịn được cảm động: "Lúc ấy tình huống trong phòng cấp cứu vô cùng nguy cấp, con nôn ra rất nhiều máu, băng gạc cũng không thấm được, chỉ có thể dùng chậu. Toàn bộ đều dựa vào bổ con không màng đến sinh mệnh để bác sĩ lấy máu cho con..."
Trong đầu Vân Thiên hiện ra hình ảnh mơ hồ. Lúc cậu bé trúng độc mất ý thức, vài lần chất độc phát tác nôn ra máu, cậu có tỉnh lại trong giây lát, dường như trước mắt hiện lên khuôn mặt lo lằng quyết đoán của một người nào đó.
Cậu bé nằm chặt nắm tay trong tay, bình tĩnh ngắt lời: "Con là con của bố, trên người chảy dòng máu của nhà họ Hoặc. Lẽ nào bố dùng máu của mình cứu con là không cần thiết à?" Lời này là nói với Triệu Thanh Xuân, nhưng ánh mắt cậu bé cũng nhìn về phía Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi. Vẻ mặt nghiêm túc mang theo ý cười, trong sự kiêu ngạo còn lộ ra một chút vui vẻ thỏa mãn. Hoắc Kiến Phong và Tiêu Nhi vui mừng nhìn nhau gật đầu nói: "Đương nhiên, đương nhiên là cần rồi."
Rốt cuộc cậu bé cũng chính miệng thừa nhận mình là con cháu nhà họ Hoắc, là con trai của Hoắc Kiến Phong!