Những tảng đá nhô cao, cùng với những bụi cây cao to xanh tốt, đây thực sự là một nơi thuận lợi cho việc ẩn náu. Nếu là vị trí hợp lí như vậy, làm một trận phục kích cũng không thành vấn đề.
Nhưng thung lũng này cũng có một nhược điểm, chính là tổng thể vị trí hơi thấp. Nếu quân địch có thiết bị tinh vi có thể từ trên cao nhìn thấy toàn bộ thung lũng, như vậy vị trí ẩn thân của bọn họ có thể bị bại lộ hoàn toàn.
Hồng Mẫn đi sát bên người Tiêu Nhi, vừa quan sát toàn cảnh xung quanh, vừa luôn phải trong trạng thái đề phòng bốn phía.
Đi theo sau bọn họ còn có chín người khác, biểu cảm trên mặt mỗi người họ rõ ràng thoải mái hơn nhiều.
Không đợi Tiêu Nhi mở miệng, bọn họ liền tự mình tìm cho bản thân một vị trí ẩn náu. "Nơi này không tồi, một nơi bí mật, lại có khả năng công kích." Lyon là người tìm được cho mình một vị trí ẩn náu đầu tiên.
Những người khác thấy thế, cũng không khách khí, đều tìm lấy một nơi bí mật.
Trong nháy mắt, Tiêu Nhi cảm thấy những vị trí thuận lợi đều đã bị chiếm hết, tất cả mọi người đều vội vàng vào vị trí của mình, chỉ còn lại cô và Hồng Mẫn.
Tiêu nhi không khỏi nhíu mày khó chịu, hơi nghiêng người về phía Hồng Mẫn, hạ giọng nói: "Trong số những người này, không có ai là người của anh sao?"
Hồng Mẫn mặt không mang theo biểu cảm gì nhìn xung quanh, thản nhiên nói: "Cô Tiêu Nhi, tôi không hiểu ý của cô. Những người này đều là anh em tốt của tôi, là người do tôi chọn tới, tại sao cô lại có vẻ không tín nhiệm như vậy được?"
Khóe miệng Tiêu Nhi khẽ giật, trong mắt hiện lên một tia sáng: "Là tôi cho anh tuyển chọn, nhưng anh cùng bọn họ không giống nhau."
Cô đè thấp thanh âm hơn một chút: "Những lời nói vừa rồi của bọn họ, đã chứng minh tất cả." Ánh mắt Hồng mẫn trầm xuống: "Ý của cô là gì?"
Tiêu Nhi cười nhạt: "Bọn họ trước mặt tôi giả vờ xa cách với Đinh Thanh Thanh, căn bản chỉ là muốn diễn trò, mục đích chính là muốn làm cho tôi buông lỏng cảnh giác. Tuy anh cố gắng dốc sức muốn diễn cùng bọn họ, nhưng tôi không phải kẻ ngốc. Tốt hơn cả vẫn là lấy lòng Đinh Thanh Thanh không phải là muốn thể hiện, mà là giúp cô ta thắng được trận đấu. Cho nên, những người này không phải đục nước béo cò thì cũng chính là gian tế. Bọn họ không giúp tôi cũng không sao, ngược lại còn có thể quay lại đối phó với tôi. Anh đừng nói với tôi, là anh không phát hiện ra chuyện này."
Hồng Mẫn không thừa nhận, cũng không phủ nhận, ngược lại hỏi: "Cô Tiêu Nhi, không phải mới vừa rồi cô vẫn nhấn mạnh, đây chỉ là một trò chơi sao? Tại sao hiện tại lại để ý đến lo lắng như vậy?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Tiêu Nhi nhìn vào ánh mắt anh ta, giáo hoạt cười: "Lời nói của tôi câu nào là thật, câu nào là giá, tôi tin anh đã sớm nhận ra rồi. Anh nói với tôi nhiều như vậy, còn không phải là muốn chứng minh anh đứng về phía tôi sao?"
Hồng Mẫn nheo mắt lại, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước: "Cô Tiêu Nhi, cô không sợ tôi sẽ đem những lời này của cô kể lại hết cho cô Đinh Thanh Thanh sao? Cô không sợ giây tiếp theo tôi sẽ hướng về cô mà nổ súng sao?" Tiêu Nhi mỉm cười, ánh mắt sáng như sao: "Nếu anh thật sự muốn làm như vậy, anh nhất định sẽ không đưa chiếc áo giáp đen hộ vệ của anh cho tôi."
Ánh mắt Hồng Mẫn như bị ngưng đọng, lập tức nghiêng mặt đi phủ nhận: "Cô hiểu lầm rồi, kia chỉ là chiếc áo vest bình thường thôi, là đồng phục dã chiến cần thiết, tôi chỉ là giúp cô cầm một lúc mà thôi."
Tiêu Nhi thấy anh ta phủ nhận, cũng không dây dưa, liền nói sang chuyện khác: "Hiện tại anh phải theo dõi đội này, tìm ra hai đến ba người hoàn toàn có thể tín nhiệm. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể có cơ hội thắng trận này." "Không có, một người cũng đều không có."
Hồng Mẫn đưa ra một câu trả lời kiên quyết: "Điều duy nhất tôi có thể xác định chính là, bên trong họ có ít nhất tám người đều là người của cô ta."
Đội tổng cộng có mười một người, tám người là người của Đinh Thanh Thanh, ngoại trừ hai người bọn họ, không phải còn có một người sao. Mà một người này, dĩ nhiên vẫn phải kiểm định.
Huyệt thái dương của Tiêu Nhi giật giật, nếu có thể thắng Đinh Thanh Thanh, cũng phải tốn không ít sức lực.
Nhưng nghĩ lại, giờ có muốn rút lui cũng đã không kịp nữa, ít nhất bọn họ cũng còn có một người nữa.
Tiêu Nhi thở sâu, trên mặt lại trưng lên ý cười: "Không tồi, trừ anh ra ít nhất vẫn còn có một người là người của bên mình, so với tưởng tượng của tôi còn tốt hơn nhiều."
Hồng Mẫn nhíu mày.
Người phụ nữ này, vào lúc này, mà vẫn có thể cười được?
Anh ta nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, trong mắt hiện lên một ý khen thưởng khó có thể nhận ra.
Thung lũng không lớn, cho nên những vị trí còn lại cho Tiêu Nhi và Hồng Mẫn lựa chọn không còn nhiều lắm.
Tiêu Nhi nhìn bốn phía xung quanh, ánh mắt cô dừng lại ở một cây đại thụ cao chót vót che cả bầu trời ngay bên cạnh.
Cô quay đầu, nháy mất mấy cái với Hồng Mẫn: "Nếu không còn lựa chọn, vậy chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Anh leo cây chắc giỏi lắm nhỉ?" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net
Khóe miệng Hồng Mẫn giật giật: "Nếu tôi nói không giỏi, tôi còn có thể không leo lên sao?"
Ánh mắt Tiêu Nhi trầm xuống, hai má phồng lên nói: "Không thể. Vì bảo đảm tính mạng, vì chiến thắng, phải leo."
Hồng Mẫn bất lực nhún nhún vai, coi như cam chịu lời nói của Tiêu Nhi.
Bọn họ lựa chọn vị trí ở xa những người khác một chút, và giấu chiếc mũ có gån cảm biến ở một góc khuất.
Để nửa ẩn nửa lộ vị trí, làm cho những người khác nghĩ bọn họ đang mai phục ở chỗ này, nhưng lại không thể thấy được rõ ràng tình hình ở phía bọn họ.
Sau đó bọn họ bước đi nhẹ nhàng, lén lút đến sau một cây đại thụ khuất tầm mắt của mọi người, bắt đầu giúp đỡ nhau cố gắng leo lên. Dáng người Tiêu Nhi uyển chuyển, động tác linh hoạt, không bao lâu liền leo lên được vị trí cao trên tầng hai.
Hồng Mẫn thì có thân hình cao lớn, anh ta phải cố gắng hết sức mới có thể xuyên qua những nhánh cây rậm rạp.
Nhưng càng lên cao, khoảng cách giữa các nhánh cây cũng rộng rãi dần, ngay lập tức ưu thế của anh ta liền được thể hiện.
Thỉnh thoảng anh ta đưa tay ra kéo Tiêu Nhi, sau khi cô leo lên, sau đó anh ta lại tiếp tục leo tiếp. Không cần trao đổi ngôn ngữ, hai người phối hợp ăn ý giúp đỡ nhau, rất nhanh rồi cũng lên đến khoảng cách an toàn. Những nhánh cây rậm rạp hoàn toàn che phủ thân hình bọn họ, từ phía trên này có thể nhìn thấy hết vị ví bí mật ở dưới, nhưng nếu từ dưới mặt đất nhìn lên, cũng chỉ có thể nhìn thấy tầng tầng lớp lớp lá cây cùng với ánh sáng mặt trời thưa thớt chiếu xuống. Tiêu Nhi mai phục ở vị trí tiếp sát với nhánh cây của Hồng Mẫn, không thấy người của Đinh Thanh Thanh tìm đến, liền lặng lẽ hạ giọng nói: "Trước đẩy anh diễn rất tốt, tôi còn thực sự nghĩ anh cũng bị
Đinh Thanh Thanh tẩy não. Rốt cuộc là anh làm thế nào để thoát khỏi tẩy não vậy?"
Biểu cảm của Hồng Mẫn cứng đờ một cách kỳ lạ, suy nghĩ cẩn thận nói: "Hiện tại không phải lúc để thảo luận những chuyện này, có chuyện gì, chờ sau khi chúng ta xử lý xong người phụ nữ kia rồi nói." Ngay cả tên cũng không muốn nhắc tới, đây không phải là bình thường mà là mối hận vô cùng sâu nặng.
Tiêu Nhi oán thầm, đồng thời trong long lại nổi lên sự khó hiểu: "Nếu anh có thể xử lý cô ta, tại sao lại không sớm hành động? Không phải là anh cũng biết, cho dù muốn giết cô ta cũng không giết được?"
Hồng Mẫn không trả lời, nét mặt anh bình tĩnh, hết sức chăm chú để ý tình hình phía dưới, vểnh tai lắng nghe. Bỗng nhiên, anh cúi đầu mở miệng nói: "Bọn họ đến rồi."