Thái độ của Giang Nghĩa vô cùng tự tin, khiến lão giả phải cảm thấy bất ngờ, trong lòng thầm nhủ người này thật sự không biết sự lợi hại của nhà họ Triệu, hay là giả vờ không biết?
Lão giả vuốt vuốt chòm râu: “Đúng là có mắt mà không biết thái sơn, ngày hôm nay tôi sẽ để cho cậu biết sự lợi hại của nhà họ Triệu.”
Đang nói chuyện, có một người đàn ông bước vào phòng bao.
Chính là Tạ Mạnh Trí, người đứng đầu đội cảnh sát.
Anh ta vừa liếc mắt thì liền nhìn thấy lão giả, trong lòng tự nhủ sao tổng phụ trách lại mời người nhà họ Triệu đến đây vậy chứ, rốt cuộc là muốn làm cái gì?
Tạ Mạnh Trí không rõ chân tướng bước vào phòng, cung kính nói với lão giả: “Ông Triệu, là ngọn gió nào đã đưa ông đến đây vậy?”
Lão giả nhìn sang, là người quen.
“Ôi chà, tôi cho rằng chỉ là mấy tên cảnh sát nhỏ nhoi đến đây, không ngờ lại là cậu Tạ à.”
"Cậu Tạ à, cậu làm việc nghiêm túc quá nhỉ, có chút chuyện nhỏ mà đích thân cậu phải ra mặt."
Tạ Mạnh Trí nói thầm trong lòng, tổng phụ trách tự mình yêu cầu có mặt ở bữa tiệc, làm sao có thể là chuyện nhỏ được chứ? Cái ông già này đúng là không biết nói chuyện.
Còn chưa đợi anh ta lấy lại tinh thần, lão giả tiếp tục nói: “Cậu Tạ, chuyện ngày hôm nay là chính mợ chủ nhà họ Triệu đã tự mình ra lệnh, không liên quan gì với phía cảnh sát các cậu, cậu vẫn nên dẫn người rút lui đi.”
Nếu như là bình thường, chỉ cần lão giả nói ra câu nói này thì Tạ Mạnh Trí không muốn đi cũng phải đi.
Mặc dù lão giả không có quân hàm, nhưng mà người ta là quản gia của mợ chủ nhà họ Triệu, là người đại diện cho thế lực của nhà họ Triệu ở khu Giang Nam.
Chỉ là một đội trưởng cảnh sát nhỏ nhoi thì làm sao có thể không cho người ta mặt mũi được chứ?
Nhưng mà ngày hôm nay...
Tạ Mạnh Trí nhăn nhó mặt mày, căn cứ vào kinh nghiệm phá án nhiều năm của anh ta mà phán đoán, chuyện mà lão giả đang nói cùng với chuyện mà anh ta đang suy nghĩ rất có thể không phải là cùng một chuyện.
Thế là, anh ta thăm dò hỏi: “Ông Triệu, ngày hôm nay ông đến đây rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
Lão giả lạnh lùng nói: “Làm việc theo mệnh lệnh của mợ chủ nhà chúng tôi, đến đây để đưa một người trở về.”
“Hả, là ai?”
“Là cậu ta.”
Lão giả chỉ tay vào phòng bao, Tạ Mạnh Trí bước ra phía trước một bước, ló đầu vào trong xem xét, vừa liếc mắt thì liền nhìn thấy Giang Nghĩa đang ngồi đó dùng trà.
Trong nháy mắt, Tạ Mạnh Trí vô cùng choáng váng.
Đây không phải là tổng phụ trách à?
Ông Triệu bị điên rồi, lại dám nói là đưa tổng phụ trách đi, ai cho ông ta có lá gan và quyền lực như thế?
Cho dù ông ta là người nhà họ Triệu thì cũng không có gan to như vậy.
Đừng nói chỉ là quản gia nho nhỏ của nhà họ Triệu khu Giang Nam, cho dù là gia chủ nhà họ Triệu có đến đây thì cũng không dám nói chuyện với Giang Nghĩa như thế.
Đó là tổng phụ trách khu Giang Nam, là chiến thần Tu La biên giới phía tây.
Nhà họ Triệu các người là gia tộc lớn, nhưng ở trước mặt người ta thì không đáng nhắc tới đâu.
Tạ Mạnh Trí xấu hổ hắng giọng, muốn xác nhận một lần nữa: “Ông Triệu, ông chắc chắn là phải đưa người ở trong này đi à?”
Lão giả cười nói: “Đương nhiên rồi?”
“Vậy ông Triệu, ông có biết người đó là ai không?”
“Ha ha, nhà họ Triệu muốn dẫn ai đi còn cần phải biết thân phận của người đó à, chẳng lẽ biết thân phận của cậu ta thì nhà họ Triệu không thể động vào?”
Trong suy nghĩ của lão giả, ở toàn bộ khu Giang Nam này chẳng có ai mà nhà họ Triệu không thể động.
Tạ Mạnh Trí gật gật đầu, mình đã nhắc nhở ông ta rồi, kết quả ông già này lại không coi ra gì, là do ông muốn chết, vậy thì không thể trách ai được.
Lúc này, lão giả nói với Tạ Mạnh Trí: “Cậu Tạ, lúc nãy tôi đã nói với thằng nhóc đó rồi, tôi sẽ đưa cậu ta đi ngay trước mặt cảnh sát, kết quả là cậu ta lại nói không tin. Haha, cậu Tạ, cậu cảm thấy tôi có thể đưa cậu ta đi trước mặt cảnh sát không?”