Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Đinh Thu Huyền vẫn không yên tâm, cho dù Giang Nghĩa đã xử lý thỏa đáng, nhưng cô vẫn kiên trì gọi 115 kêu xe cứu thương đến đây một chuyến, đưa Giang Nghĩa đến bệnh viện kiểm tra toàn diện một lượt.

Giang Nghĩa không lay chuyển được ý cô, đành phải nghe theo.

Bọn họ đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận, ngay cả bác sĩ cũng rất kinh ngạc. Ba dao đều đâm vào vị trí gần tim, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tính mạng, đây quả thật là kỳ tích.

Càng đáng sợ hơn chính là cách xử lý vô cùng gọn gàng, cầm máu, rửa vết thương, khâu lại, đều vô cùng thành thục bác sĩ căn bản không thể có kỹ thuật thành thạo như thế.

Nếu như không phải xử lý kịp thời, e là vết thương sẽ nhanh chóng lan rộng và nhiễm trùng, vậy thì coi như xong rồi.

Nói tóm lại thật sự rất bất ngờ.

Tạm thời không có trở ngại, chỉ cần nằm viện mấy ngày, tiếp tục quan sát tình hình, xác định không có chuyện gì thì có thể về nhà.

Giang Nghĩa không muốn phải nằm viện, anh cho rằng không có việc gì.

Nhưng mà Đinh Thu Huyền không nghĩ như thế, cô kiên trì nhiều lần, cuối cùng Giang Nghĩa vẫn được đưa vào bệnh viện Tường Mỹ, nằm trên chiếc giường bệnh chật hẹp.

Đêm đã khuya, Giang Nghĩa nằm trên giường của anh.

Đinh Nhị Tiến và Đinh Phong Thành đều đã đi về trước, chỉ còn lại Đinh Thu Huyền trong phòng bệnh nói chuyện và chăm sóc cho Giang Nghĩa.

Đinh Thu Huyền nắm tay Giang Nghĩa, nhìn anh thật lâu.

Đến bây giờ Đinh Thu Huyền mới bớt đau lòng, cô tức giận nói: “Giang Nghĩa, lần này anh quá đáng rồi đó.”

Giang Nghĩa sửng sốt: “Quá đáng hả, anh quá đáng với hai ba con nhà họ Cao?”

“Không phải.” Đinh Thu Huyền nghiêm túc nói: “Em đang nói là anh lấy mạng sống của mình ra làm trò đùa, chuyện này thật sự rất quá đáng, anh thông minh như vậy, không thể nào không nhìn ra Cao Chí Định khốn nạn dùng lời nói để kích thích anh, sao anh còn cố ý mắc lừa mà tự đâm mình?”

Giang Nghĩa cười cười: “Em cũng đã nhìn thấy tình huống lúc đó rồi đấy, nếu như anh không làm như vậy, chẳng phải là muốn em chịu ấm ức à, anh vĩnh viễn không muốn để em chịu một chút tổn thương nào.”

Nghe anh nói như vậy, trong lòng Đinh Thu Huyền vô cùng ấm áp.

“Nhưng anh cũng không thể lấy mạng sống của mình ra mà chơi đùa.” Đinh Thu Huyền nói: “Cùng lắm thì chúng ta cùng nhau đuổi bọn họ đi, chúng ta nhiều người như thế, không sợ hai ba con nhà họ Cao.”

Giang Nghĩa lắc đầu: “Cao Chí Định là ân nhân cứu mạng ba, em cũng biết tính tình của ba rồi đó, rất sĩ diện, đúng là chúng ta có thể đuổi hai ba con Cao đi, nhưng mà nó vẫn bị sẽ để lại vết sẹo trong lòng ba, như thế không tốt.”

Đinh Thu Huyền càng nghe, hai mắt càng ẩm ướt.

“Ông xã à, anh suốt ngày như thế.”

“Anh chỉ toàn biết nghĩ cho người khác, từ xưa đến nay không biết suy nghĩ cho chính mình.”

“Anh lo lắng em ấm ức, lo lắng mình mất mặt, nhưng anh không lo lắng mình sẽ mất mạng hả?”

Giang Nghĩa đưa tay vuốt ve gương mặt Đinh Thu Huyền: “Anh đã nói rồi, kỹ thuật của anh rất tốt, mỗi một dao đều đã tính toán rất chính xác, cộng thêm anh đã rèn luyện một thân thể rắn chắc trên chiến trường, nhiều năm như thế, chút vết thương nhỏ ấy không đáng để nhắc tới.”

Hai người nhìn nhau, tình cảm thắm thiết.

Trăng sáng lên cao.

Đinh Thu Huyền nhắm mắt lại, Giang Nghĩa chậm rãi cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.

Lúc này cảm giác ngọt ngào hòa tan lòng người.

 

Kít.

Cửa phòng mở ra, hai người nhanh chóng tách ra, tưởng là có người quen đến thăm, cả hai đều nhìn về phía cửa.

Kết quả là nhìn thấy mấy y tá nữ dẫn một người đàn ông với vẻ mặt hung ác bước vào, cẩn thận đặt anh ta lên trên giường bệnh, hầu hạ anh ta nằm xuống rồi sau đó đắp kín chăn.

Người đàn ông kia nhìn thoáng qua Giang Nghĩa nằm bên cạnh, vô cùng bất mãn mà nói với y tá: “Có chuyện gì vậy, thế mà lại cho tôi nằm cùng phòng bệnh với người khác? Nhanh lên, đi đuổi cái tên này ra ngoài cho tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK