Đêm khuya, văn phòng chủ tịch của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.
Giang Nghĩa ngồi ở ghế làm việc, trước mặt đứng một nam một nữ, lần lượt là Mạc Nguyên và Chung Uyển Tuyên.
Vốn tưởng rằng Chung Uyển Tuyên sẽ tiếp tục mất tích, thậm chí sẽ mai danh ẩn tích ra nước ngoài cũng không chừng, nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới cô ta vậy mà lại chủ động đến trước mặt Giang Nghĩa
Hơn nữa còn nói hết toàn bộ kế hoạch của bọn họ cho Giang Nghĩa.
Có thể tin sao?
Giang Nghĩa xem ra, với người phụ nữ này mà nói, mức độ tin cậy cực kỳ thấp.
Giang Nghĩa cũng sẽ không tùy tiện tin tưởng một người có thể cố ý tiếp xúc với Mạc Nguyên, người phụ nữ lừa đảo lừa gạt Mạc Nguyên, loại chuyện lừa lọc này đối với phụ nữ mà nói, quả thật là đơn giản như uống nước vậy.
"Tôi dựa vào cái gì để có thể tin tưởng cô chứ?" Giang Nghĩa nhàn nhạt hỏi.
Chung Uyển Tuyên nắm chặt tay, lạnh lùng nói: "Thật ra nói hết tất cả mọi chuyện cho anh, đối với tôi mà nói không có bất kỳ chỗ tốt nào cả. Tôi nói cho anh, là vì đền bù lại lỗi lầm với tên ngu ngốc Mạc Nguyên này, dù sao anh ta cũng rất kính trọng anh"
"Một người phụ nữ như cô mà cũng biết mình đã mắc sai lầm sao?"
Đúng là một câu hỏi rất trực tiếp.
Đi thẳng vào tâm hồn.
Chung Uyển Tuyên ngẩng ngẩng đầu thở dài một hơi, "Có lẽ tôi là người phụ nữ như vậy, đúng là không giống như kiểu người phụ nữ sẽ biết sai lầm. Nhưng tôi thấy được tình cảm chân thành tha thiết từ trên người Mạc Nguyên, cũng rất muốn cho phần tình cảm này một kết thúc tốt đẹp.”
Khi nói những lời này, Chung Uyển Tuyên cầm vòng cổ thủy tinh.
Giang Nghĩa gật gật đầu, "Lời của cô tôi hiểu được, cô có thể đi rồi."
"Được."
Chung Uyển Tuyên cũng không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
"Sư phụ, sự phụ định làm thế nào vậy?" Mạc Nguyên hỏi.
"Chuyện tiếp theo không cần cậu quan tâm." Giang Nghĩa nhìn theo Chung Uyển Tuyên rời đi nói: "Nguyên, đưa tiễn cô ta đi, đây có lẽ là lần gặp mặt cuối cùng trong đời của hai người."
Lời này lại càng khiến lòng Mạc Nguyên thêm đau đớn.
Có một số tình cảm, đã định sẵn là không có kết quả, tình cảm không có kết quả như vậy lại cố tình xảy ra với mình.
Thật không công bằng.
Mạc Nguyên xoay người rời đi, đưa Chung Uyển Tuyên ra sân bay.
Từ biệt hôm nay, đời này anh ta và Chung Uyển Tuyên thật sự khó lòng gặp lại.
Trong văn phòng.
Bạch Dương tò mò hỏi: "Thống soái, tôi cảm thấy mức độ tin cậy trong lời Chung Uyển Tuyên vẫn có, từ ngữ khí và cách nói chuyện vừa rồi của cô ta, không giống như đang giả vờ."
Giang Nghĩa nói: "Mức độ tin cậy là có, nhưng chúng ta vẫn phải cẩn thận một chút. Cậu đi sắp xếp người khống chế Cẩu Tam trước, sau đó liên hệ với Dương Khải Vinh, dùng lý do dự án để hẹn gặp mặt anh ta, tôi muốn tự đi gặp anh ta."
"Rõ, thuộc hạ lập tức đi làm ngay."
Bạch Dương rời đi.
Giang Nghĩa tựa lưng vào ghế ngồi, hai mắt nhìn trần nhà, lẩm bẩm tự nói: "Khoa học kỹ thuật Trọng Môn, chiêu trò của các người cũng thật thâm độc. Kerry sao? Là một đối thủ khó chơi đây."
Sau khi đã giao thủ với cả Weiss và Laura, Giang Nghĩa cũng đã cơ bản phán đoán được thực lực của bọn họ.
Nếu thực lực của Kerry còn trên hai người họ, vậy càng phải cẩn thận đối đầu.
Căn cứ vào cách nói của Chung Uyển Tuyên, trình độ của Kerry này rất lợi hại, Weiss và Laura khó có thể so sánh được.
"Vậy, để tôi cho anh một lễ gặp mặt đi."
"Xem xem rốt cuộc anh bao nhiêu thực lực."
Mấy ngày sau đó, Giang Nghĩa ngoài gặp mặt Dương Khải Vinh mấy lần, cũng không có bất kỳ điều gì khác lạ.
Đại khái là vào khoảng ngày thứ tư, Giang Nghĩa đưa người đến liên minh khoa học kỹ thuật, đệ trình bảng kế hoạch hạng mục.
Trùng hợp là, người của khoa học kỹ thuật Trọng Môn cũng đến cùng ngày.