Nghe vậy, La Phong và những người khác mới hiểu rằng té ra Mạnh Vấn là đối thủ cạnh tranh với họ. Trông cái vẻ mặt nịnh bợ của Dương Duy Khắc thì gần như có thể khẳng định, giá cả Mạnh Vấn đưa ra cao hơn bọn La Phong đưa ra!
La Phong có chút bất mãn.
Anh hỏi: “Ông chủ Dương, ông làm thế này là không được. Hai ngày qua chúng ta đã thoả thuận ổn thoả mục đích xong, chỉ còn cần hoàn thiện các chi tiết cuối cùng thôi đúng không? Câu lạc bộ của ông, nói thế nào cũng phải bán cho chúng tôi, bán cho Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng chứ, sao lại đổi ý phút cuối được?”
Không cần Dương Duy Khắc nói chuyện, Mạnh Vấn ở phía đối diện đã cười nói: “Bàn bạc chuyện thu mua, không phải cần chú ý nhất chữ “bàn bạc” sao? Vậy thì chúng ta phải từ từ bàn, làm gì có chuyện anh muốn là đưa cho anh được?”
“Hơn nữa, ông chủ Dương đã ký hợp đồng với các anh chưa? Đã viết giấy trắng mực đen chưa?”
“Cái gì cũng không có, anh muốn ép mua ép bán à. Trên đời còn có chuyện như vậy sao?”
Một tràng làm La Phong không nói nên lời.
Dương Duy Khắc cười nói: “Được rồi, mọi người đừng mới bắt đầu đã cãi nhau. Ngược lại, ý của tôi là hai bên thử thảo luận, xem thử bên nào thành ý nhiều hơn.”
Ông ta cố ý nhấn mạnh từ “thành ý”.
Rõ ràng Dương Duy Khắc chỉ muốn có tiền, ai trả giá cao hơn thì lấy, ai đưa nhiều tiền hơn thì bán câu lạc bộ cho người ấy.
Suy nghĩ của thương nhân thực ra cũng không có gì đáng trách.
La Phong lấy ra một tập tài liệu và nói: “Theo quỹ dự kiến trước đây của chúng tôi, Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng sẵn sàng chi 2100 tỷ đồng để mua lại Câu lạc bộ Bóng đá Nguyên Thiên.”
Thành thật mà nói, đây là một con số khá cao.
Một câu lạc bộ hạng B vô danh đang trên bờ vực phá sản như vậy, giá trị thương mại có hạn, giá trị trên thị trường không tới 1500 tỷ.
Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng sẵn sàng trả 2100 tỷ, hoàn toàn đã đủ thành ý, đó là lý do tại sao ngay từ đầu Dương Duy Khắc đã đồng ý bán câu lạc bộ.
La Phong vốn cho rằng con số như vậy có thể hù doạ đối phương.
Kết quả, Mạnh Văn khinh bỉ cười khẩy: “2100 tỷ? Có chút tiền mà muốn mua một câu lạc bộ bóng đá lớn như vậy? Cho ăn xin à?”
“Bảo hiểm Vinh Tài chúng tôi sẵn sàng trả 3000 tỷ đồng!”
3000 tỷ, cao gấp đôi giá trị thực của Nguyên Thiên, phải nói những người bán bảo hiểm rất giàu.
Ngay cả một gã khổng lồ trong ngành như Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng cũng hơi lép vế trước ngành bán bảo hiểm.
Mạnh Vấn thờ ơ dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân, dùng ánh mắt chế giễu nhìn mấy người ở đối diện, hoàn toàn khinh thường họ.
La Phong rất xấu hổ.
Mặc dù Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng cho anh ta toàn quyền trao đổi nhưng anh ta không có quyền “thêm tiền” gì cả, nói trắng ra thì anh ta chỉ là một người làm công phụ trách chạy việc lặt vặt và bàn bạc chi tiết mà thôi.
Tiền đã thoả thuận xong ngay từ đầu.
Ngay cả khi La Phong muốn thêm tiền, anh ta cũng không thể làm gì được.
Đỗ Khôn nghiến răng nghiến lợi, nhỏ giọng nói: “Anh Phong, gọi cho chủ tịch Tôn của Khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng, xin thêm tiền.”
La Phong rất xấu hổ, giá cả đã thương lượng xong, tự nhiên thêm tiền, Tôn Tại Ngôn đồng ý chuyện này mới là lạ.
Thậm chí anh ta còn chẳng có mặt mũi để gọi mọi người.
Mạnh Văn ngáp một cái: “Này, các anh đang lải nhải cái gì ở đó vậy? Không có tiền à? Nếu không có tiền thì thu dọn đồ đạc cút khỏi đây, đừng ở đây cản trở tiến độ của tôi, tôi rất bận!”
Đám người La Phong tức giận nhìn Mạnh Văn.
Nếu việc mua lại thất bại, họ không chỉ không còn mặt mũi nhìn Tôn Tại Ngôn, mà chính họ cũng sẽ mất việc.
Chán thật chứ!
Nhưng mà làm thế nào được? So với Bảo hiểm Vinh Tài có tiền có thế hơn, ba người bọn họ chẳng là cái đếch gì cả.
Ngay khi họ đang hết đường xoay sở, chuẩn bị bỏ vũ khí đầu hàng, thì Giang Nghĩa, người vẫn im lặng ngồi trong góc nãy giờ, mở miệng nói: “4500 tỷ, Nguyên Thiên, tôi muốn nó.”