“Cháu cảm ơn bác.” Tô Nhàn vui vẻ vô cùng.
Cảm giác vui vẻ ấy không chỉ vui vẻ vì đã có thể đối phó với chuyện xem mắt, mà còn có một sự vui vẻ khác.
Đều là phụ nữ như nhau, Đinh Thu Huyền rất hiểu rõ chuyện này, cô cảm thấy vị trí "chính phòng" của mình đang bị khiêu chiến.
Còn là sự khiêu chiến đến từ đứa em gái quen thuộc nhất.
Đinh Thu Huyền biết rõ, chắc chắn là Tô Nhàn đã yêu Giang Nghĩa, tình yêu này không có cách nào che giấu.
Cho dù bề ngoài không nói, nhưng mỗi một hành động đều tràn đầy tình yêu.
Đối mặt với người khác, Đinh Thu Huyền còn không lo lắng. Bàn về nhan sắc hay học thức, Đinh Thu Huyền không thua bất cứ một người phụ nữ nào, nhưng mà đối mặt với Tô Nhàn, lần đầu tiên Đinh Thu Huyền cảm thấy sợ hãi.
Tô Nhàn có thứ mà Đinh Thu Huyền tuyệt đối không có... là tuổi trẻ.
Loại khí tức thanh xuân tràn ngập hơi thở thiếu nữ là thứ mà bất cứ người đàn ông nào cũng không thể ngăn cản, huống hồ gì Tô Nhàn còn là một sinh viên, cho nên trông càng có sức sống hơn.
Đinh Thu Huyền bước chân vào xã hội từ sớm, cô đã mất đi sự hồn nhiên và ngây thơ ấy.
Nếu như Giang Nghĩa rung động thích đứa em họ này của mình, Đinh Thu Huyền tuyệt đối không cảm thấy bất ngờ chút nào.
Không bất ngờ, nhưng mà sẽ đau lòng.
Bàn tay Đinh Thu Huyền đang run rẩy.
“Bà xã?”
Giang Nghĩa nắm lấy tay Đinh Thu Huyền, anh hỏi: “Em sao vậy, sắc mặt không tốt lắm, có phải là cảm thấy không khỏe không, không muốn anh đi?”
Đinh Thu Huyền cố gắng nặn ra nụ cười vui vẻ: “Nào có, anh đi giúp đỡ em ấy đi, không có chuyện gì đâu.”
Ngoài mặt và trong lòng không thống nhất.
Mặc dù trong lòng rất rất không muốn Giang Nghĩa đi, nhưng mà ngoài miệng lại không nói.
Thật là, phụ nữ.
Đinh Thu Huyền cúi đầu ăn cơm, rõ ràng là vị ngọt, nhưng ăn ở trong miệng lại đắng chát.
Một khi đau lòng, thế thì có ăn cái gì cũng sẽ không cảm nhận được vị ngọt.
Cuối cùng, Đinh Thu Huyền vẫn không ngăn cản Giang Nghĩa ở nhà, mắt thấy Giang Nghĩa bị Tô Nhàn dẫn đi, nhìn bóng lưng của Giang Nghĩa, trái tim Đinh Thu Huyền như bị dao cắt, cứ luôn cảm thấy lần này Giang Nghĩa đi rồi thì sẽ không trở về.
“Nghĩa..."
Âm nhạc du dương, ly cà phê đắng.
Giang Nghĩa và Tô Nhàn ngồi trên chiếc ghế đẩu mềm mại chờ đối tượng hẹn hò đến.
Khoảng năm phút sau, có một người đàn ông anh tuấn bước đến ngồi đối diện với bọn họ.
Vừa nhìn thấy người đàn ông này, Giang Nghĩa liền biết mình bị lừa rồi.
Tô Nhàn luôn miệng nói người ta hơn bốn mươi tuổi, kết quả thì sao đây. Người đàn ông ngồi trước mắt trông vô cùng trẻ tuổi, chắc chắn còn chưa tới ba mươi, trên người còn có vẻ hào hùng thuộc về thiếu niên.
Giang Nghĩa cười khổ lắc đầu, xem ra là mình và Tô Cầm đã bị lừa rồi.
Không phải là Tô Nhàn ghét bỏ đối phương lớn tuổi, căn bản là không muốn đi xem mắt, cho nên mới viện cớ mượn mình đi cùng.
Sau khi người đàn ông ngồi xuống, ánh mắt liền cố định trên người Tô Nhàn, sau đó không có cách nào di chuyển.
Anh ta đã biết Tô Nhàn từ lâu rồi.
Trẻ trung, xinh đẹp, thông minh, một tháng trước người đàn ông này đã chú ý tới Tô Nhàn, rất muốn làm quen với Tô Nhàn, rốt cuộc ngày hôm nay cũng đã có cơ hội.
Anh ta rất tự tin với vẻ bề ngoài và hoàn cảnh gia đình của mình, chỉ cần anh ta đồng ý, không có người phụ nữ nào có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh ta.
Người đàn ông cười cười, lấy một tấm danh thiếp ra.
“Chào cô Tô, đây là danh thiếp của tôi.”
“Tôi xin tự giới thiệu, tôi tên là Tiết Hải Vinh, là con trai của cửa hàng trưởng chi nhánh Star Jewelry đường Hà Diệp."
“Tôi bắt đầu làm việc vào năm ngoái, hiện tại tôi đang được đào tạo cho vị trí cửa hàng trưởng ở chi nhánh, tôi tin tưởng là mình có thể sớm đảm nhiệm vị trí cửa hàng trưởng từ ba tôi.”
Tô Nhàn nghe xong, lông mày nhíu chặt.