Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh đi tới trước một đống đá thô đó, cảm nhận từng viên, cảm ứng khí bên trong đá thô.

Khí càng mạnh, phẩm chất của đá thô càng cao.

“Viên này, không tệ.” Giang Nghĩa thuận tay ném một viên vào trong sọt.

Đám người Hầu Dương nhìn nhau, cũng không xem hiểu Giang Nghĩa dùng kỹ thuật gì.

Dường như không có quan sát tỉ mỉ đá thô, càng không có cách gì đặc biệt, chỉ đi tới trước nhìn, cứ như vậy thì có thể phân biệt một viên đá thô tốt hay xấu sao?

Nhìn kiểu gì cũng giống như đang làm màu.

“Viên này cũng không tồi.” Giang Nghĩa lại chọn một viên.

Không lâu sau thì chọn ra 6 viên, hiệu suất rất cao.

Lông mày Hầu Dương nhíu chặt, đi tới bên cái sọt cầm hai viên lên xem, với kiến thức của ông ta thì thấy, hai viên đá này rất bình thường, căn bản không có bất kỳ chỗ đặc biệt nào.

Không nhìn ra là đá tốt, cũng không nhìn ra là đá xấu, đây căn bản là đang cược vận may.

Không đến 15 phút thì 10 viên đá đã được chọn xong.

Giang Nghĩa phủi bụi trên tay: “Được rồi, 10 viên đá thô này các ông giữ lại, còn lại thì bán qua tay là được, kiếm ổn không lỗ.”

“Vậy sao?”

Hầu Dương chỉ vào đá thô trong sọt: “Theo tôi thấy, những viên đá thô này không có viên nào có vẻ ngoài tốt cả. Giang Nghĩa, cậu có thể nói cho tôi biết cậu chọn như nào không?”

Giang Nghĩa cố ý lấp lửng: “Tôi có thể có được chức vị này là dựa vào thủ nghệ chọn của tôi, sao có thể dễ dàng nói cho ông được?”

Hầu Dương đã cười: “Là không chịu nói, hay là căn bản không có?”

Giang Nghĩa xoay người đi, vừa đi vừa nói: “Không đấu võ mồm với ông nữa, nhiệm vụ của tôi hoàn thành rồi, việc tiếp theo tự các ông hoàn thành.”

“Giang Nghĩa!”

“Sao vậy, còn có chuyện gì?”

Hầu Dương nói: “Nói cho cậu biết, tôi mới là giám đốc thu mua của Mạc Bắc, một người ngoài như cậu đừng hòng bò lên đầu tôi ra vẻ ta đây. Nếu hôm nay thành phẩm của lô hàng này không tốt, vậy thì thôi; nếu thành phẩm không được thì cậu đợi bị đuổi!”

Giang Nghĩa búng tay: “Vậy tôi chắc chắn sẽ không bị đuổi, tạm biệt.”

Thấy dáng vẻ phóng khoáng rời đi của Giang Nghĩa, trong lòng Hầu Dương rất không vui.

Một người đàn ông, kỵ nhất là việc của mình bị người ta cướp mất, năng lực của mình bị người ta nghi ngờ, mình đang làm tốt đẹp đột nhiên có thêm một vị ‘lãnh đạo’.

Hầu Dương căm ghét Giang Nghĩa từ tận đáy lòng.

“Người đâu, lập tức cắt toàn bộ 10 viên đá thô này cho tôi!”

“Vâng!!”

Lập tức có người bê cái sọt đi cắt đá thô, Hầu Dương và thư ký thì trở về phòng làm việc đợi.

Trong quá trình chờ đợi, Hầu Dương luôn thở hổn hển, trong lòng rất khó chịu.

Thư ký an ủi nói: “Giám đốc Dương, ông cũng không cần buồn, đá thô mà Giang Nghĩa chọn vừa rồi chúng ta cũng đã xem rồi, thành phẩm rất tệ, tin chắc cắt ra cũng nhất định là rác.”

Hầu Dương gật đầu: “Nói cũng đúng, đến lúc đó thì có thể danh chính ngôn thuận đuổi Giang Nghĩa, bớt cho tôi ngày nào cũng không vui.”

Hai người đang nói chuyện, sư phụ cắt đá đã đi vào.

Hầu Dương lập tức đứng dậy hỏi: “Như nào, kết quả gì?”

Vẻ mặt của sư phụ cắt đá cực kỳ vui mừng, nói: “Ghê gớm, 10 viên đá thô, viên nào cũng là cực phẩm! Ba khối ngọc phỉ thúy xanh đế vương, hai khối phỉ thúy lục bích, còn có 5 khối thành phẩm kém hơn một chút, nhưng cũng đều là cực phẩm. Giang Nghĩa này thật sự ghê gớm, không hề lỡ tay, nhiều năm như vậy tôi vẫn là lần đầu tiên gặp phải tình huống như này.

“Sao có thể chứ?”

Hầu Dương đặt mông ngồi xuống, gương mặt khó hơn trên trái mướp đắng.

Giang Nghĩa sao có thể lợi hại như vậy?

Rõ ràng kỹ thuật gì cũng không dùng, rõ ràng chỉ tiếp xúc với ngành này mấy tháng, rõ ràng vẻ ngoài của những viên đá này rất tệ, nhưng tại sao...

Ông ta nghĩ không thông.

Thư ký cũng lo lắng, chỉ vào sư phụ cắt đá chất vấn: “Này, ông có nhầm lẫn không?”

Sư phụ cắt đá xua tay liên tục: “Tôi làm sao có thể nhầm lẫn? Loại chuyện này tôi cực kỳ cẩn thận.”

Nói rất đúng.

Sư phụ cắt đá này cũng là lão sư phụ có mấy chục năm kinh nghiệm, sẽ không có sai sót.

Xem ra, Giang Nghĩa là thật sự có bản lĩnh.

“Được rồi, ông đi ra đi.” Hầu Dương xua tay.

Sư phụ cắt đá xoay người rời đi.

Hầu Dương dựa vào ghế, trong lòng cực kỳ không vui, tính đi tính lại thật sự không tính được Giang Nghĩa vậy mà mạnh như vậy.

“Ông trời ơi, ông quá ác với con rồi.”

“Lẽ nào là muốn để Giang Nghĩa đó cứ đè đầu con hay sao?”

“Đáng hận, đáng hận mà!!!”

Hầu Dương đấm vào ghế, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Lúc này, thư ký đi tới nói: “Giám đốc Dương, chúng ta không thể để mặc Giang Nghĩa đó làm loạn được. Ông hôm nay cũng nhìn thấy dáng vẻ đắc ý đó của anh ta, một người ngoài như anh ta, cứ diễu võ giương oai ở trên đầu chúng ta, chúng ta còn sống được sao?”

Hầu Dương buông tay: “Vậy thì phải làm sao? Người ta là thật sự có bản lĩnh.”

“Thật sự có bản lĩnh ư? Ha ha!” Thư ký cười xấu xa nói: “Giả là thật lúc thật là giả, cho dù anh ta có bản lĩnh, chỉ cần chúng ta thao tác tốt, vẫn có thể xử lý anh ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK