Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy bánh kem mô hình người thật cực lớn đẩy tới, Giang Nghĩa nhất thời cũng không biết phải đối mặt như nào mới được, anh ở biên giới phía Tây vào sinh ra tử nhiều lần như vậy, cũng chưa từng căng thẳng sợ hãi như bây giờ.

Khi mọi người đang cực kỳ kích động, hò theo thì sự cố đã xảy ra.

Cũng không biết là lý do gì, ‘đầu’ của chiếc bánh kem đột nhiên đứt ra, rơi xuống đất.

Bụp một tiếng, vững trãi rơi xuống đất, nó nát bấy.

Sau đó, bánh kem hình người chảy ra, giống như domino, từng vòng từng vòng chảy hết ra, một mảnh bánh kem lớn chảy hết ra đất.

Bộp, bộp, bộp.

Cảnh tượng này, vừa kinh tởm vừa chấn động.

Nhất thời, tất cả mọi người có mặt đều sững người, không có ai nói thêm gì nữa, mọi người mới đầu đều đang chào hỏi lẫn nhau, lúc này sắc mặt đều trở nên khó coi.

Có người xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện, có người lắc đầu liên tục, trong lòng nói xong rồi, còn có nhiều người kiểu chuyện không liên quan tới mình, không cần để tâm.

Hiện trường vô cùng im ắng.

Những người chơi nhạc đó cũng dừng thổi sáo đánh đàn, nhìn hiện trường đầy bánh kem chảy đầy đất, không biết phải xử lý như nào mới tốt.

Trong đám người, hai anh em Đinh Hồng Diệu và Đinh Hoàng Liễu đều mở miệng cười.

Đinh Hồng Diệu liếc nhìn em gái của mình, tuy không nói gì, nhưng ánh mắt đó rõ ràng là đang nói: làm tốt lắm!

Bọn họ sớm đã biết Đinh Phong Thành muốn cảm ơn Giang Nghĩa, chuẩn bị một bất ngờ lớn cho Giang Nghĩa.

Nhưng Đinh Hoàng Liễu sao có thể để cậu làm thành công một cách thuận lợi chứ?

Vì vậy, Đinh Hoàng Liễu từ sớm đã động tay chân với chiếc bánh kem; bây giờ nhìn ‘rác’ đầy mặt đất, chuyện tốt biến thành chuyện xấu, ngược lại muốn nhìn xem Đinh Phong Thành cậu giải thích kiểu gì.

Sợ rằng, giải thích thế nào cũng không giải thích rõ được nhỉ?

Đây rõ ràng là cố ý sỉ nhục Giang Nghĩa.

Mặc kệ người khác nghĩ như nào, dù sao chuyện nếu xảy ra ở trên người Đinh Hoàng Liễu, chắc chắn sẽ chọc người ta tức đến trở mặt tại chỗ rồi bỏ đi, từ đó tuyệt giao với Đinh Phong Thành.

Đúng là ức hiếp người quá đáng!

Sắc mặt của Giang Nghĩa rất bình tĩnh, không hề có biểu cảm gì, theo rất nhiều người thấy, anh là đã tức giận rồi.

Đặc biệt là Đinh Thu Huyền.

Cô không dễ gì mới thúc tiến được việc hòa giải của Đinh Phong Thành và Giang Nghĩa, có khoảng thời gian tiếp xúc hòa bình này, vậy nên tuyệt đối không thể vì một chiếc bánh kem mà trở mặt thành thù.

Đặc biệt còn là dưới tiền đề Đinh Phong Thành muốn làm việc tốt.

“Chồng...”

Đinh Thu Huyền muốn giải thích mấy câu cho Đinh Phong Thành, nhưng lại không biết mở miệng thế nào mới được.

Ở bên kia, Đinh Phong Thành rất xấu hổ mà đi từ trên sân khấu xuống, nhìn mảng bánh kem vỡ đầy đất, mấy lần mở miệng cũng không nói ra được.

Anh ta rất tức giận, cũng rất buồn.

Rõ ràng muốn cảm ơn sự giúp đỡ từ trước tới nay của Giang Nghĩa đối với anh ta, tại sao lại biến thành như này?

Anh ta thật là quá vô dụng, làm cái gì cũng không xong, chút chuyện nho nhỏ như này cũng làm không tốt, anh ta thật sự là một phế vật!

Sự tự tin vừa mới xây dựng đó của Đinh Phong Thành lập tức bị đả kích nặng nề.

“Giang Nghĩa, tôi...”

Đinh Phong Thành kiên trì muốn nói hai câu, nhưng Giang Nghĩa lại giơ tay ra ý bảo anh ta yên lặng.

Không cần, cái gì cũng không cần nói, còn có gì để nói chứ?

Giang Nghĩa đứng dậy chỉnh áo sơ mi, thần sắc vẫn bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nín thở, biết dưới vẻ mặt bình tĩnh của Giang Nghĩa nhất định là nội tâm đang sôi sục.

Anh sẽ làm cái gì?

Bỏ đi, hay là ra tay đánh Đinh Phong Thành?

Đinh Thu Huyền vừa lo lắng vừa sợ hãi nhìn Giang Nghĩa, cô thật sự không muốn nhìn thấy giữa người nhà làm khó lẫn nhau, Đinh Phong Thành và Giang Nghĩa đều là người nhà của cô, một người là anh hai, một người là chồng.

Ông trời ơi, tại sao ông lại ác như vậy?

Khi tất cả mọi người đều cho rằng sẽ cho một cơn gió mưa máu ập tới, gương mặt đanh lại đó của Giang Nghĩa đột nhiên ‘tan’ ra, phì một tiếng, Giang Nghĩa đã cười!

Cười sao?

Lúc này còn cười được?

Anh đang làm cái gì?

Giang Nghĩa nhìn Đinh Phong Thành, cười xấu xa nói: “Phong Thành anh thật sự được đấy, dùng phương thức đặc biệt như vậy để cảm ơn tôi, ngay cả tôi cũng rất bất ngờ.”

“Cảm ơn? Phương thức đặc biệt?” Đinh Phong Thành nghe không hiểu.

Giang Nghĩa tiếp tục nói: “Con người nước chúng ta có một câu ‘tan vỡ bình an’, anh cố ý thiết kế bánh kem thành loại chảy, không phải là muốn chúc tôi mãi mãi bình an, sống lâu trăm tuổi sao?”

“Phong Thành, anh thật sự dụng tâm, cảm ơn chủ ý đặc biệt mà anh nghĩ ra vì tôi.”

“Chậc chậc, chiếc bánh kem này muốn vỡ tại đây không dễ nhỉ? Anh nhất định tốn không ít tâm tư.”

Hai ba câu thì che đậy được sự sai sót của Đinh Phong Thành rồi.

Không những không có bất cứ sự trách cứ nào đối với Đinh Phong Thành, ngược lại còn khen anh ta một phen, bất cứ ai cũng nhìn ra, Giang Nghĩa là cố ý nói như vậy, nói chuyện xấu thành chuyện tốt.

Nhất thời, hốc mắt của Đinh Phong Thành ươn ướt.

Đã tới lúc này rồi, Giang Nghĩa vậy mà vẫn đang bảo vệ mình, rõ ràng là sai sót của Đinh Phong Thành, rõ ràng là đại bất kính đối với Giang Nghĩa, nhưng Giang Nghĩa lại không hề trách anh ta, vẫn luôn bảo vệ sự tôn nghiêm của Đinh Phong Thành.

Đây là tấm lòng như nào chứ?

Lúc này, trong lòng Đinh Phong Thành thầm thề rằng, cái mạng này của anh ta từ nay về sau là của Giang Nghĩa, vì Giang Nghĩa, cho dù lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không từ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK