Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà tổ của nhà họ Đinh, Giang Nghĩa ở dưới sự dẫn dắt của quản gia đi vào phòng tiếp khách, ngồi xuống.

Không lâu sau, ông cụ Đinh Trung bê cái khay đi vào, trên cái khay để hai ly trà, một ấm trà.

Giang Nghĩa vội đứng dậy.

“Ặc, ngồi, mau ngồi.” Đinh Trung bảo Giang Nghĩa ngồi xuống, sau đó để một ly trà ở trước mặt anh, tận tay rót một ly trà cho anh.

Giang Nghĩa nhìn trà trước mặt, không nhúc nhích.

Đinh Trung ngồi xuống, cười ha hả hỏi: “Sao không uống? Là sợ trong trà của tôi có độc sao?”

Giang Nghĩa đã cười: “Không phải sợ có độc, mà là vô công bất thụ lộc, đang yên đang lành, ông cụ tại sao muốn mời tôi uống trà?”

Đinh Trung gật đầu: “Ừm, nếu tôi không nói, cậu e là cũng uống không yên. Tôi mời cậu uống trà, là để cảm ơn sự bỏ ra của cậu, cảm ơn cậu lần nữa giúp cháu trai Đinh Phong Thành vô dụng đó của tôi.”

Vừa nói như vậy thì Giang Nghĩa đã hiểu.

Anh cầm ly trà lên nhấp một ngụm: “Ông cụ, ông đều biết rồi sao?”

“Đương nhiên.” Đinh Trung nói: “Tôi vừa không mù lại không điếc, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi làm sao có thể không biết tí gì chứ? Nói thật, lần này Đinh Hồng Diệu thật là đủ xảo trá, đừng nói Phong Thành, cho dù là tôi cũng sẽ trúng chiêu của nó.”

Xoay đầu lại, Đinh Trung nhìn sang Giang Nghĩa: “Có điều tôi cũng khâm phục năng lực của cậu, vậy mà có thể một hơi điều động nhiều thế lực như vậy, cho dù tôi biết cậu là chiến thần Tu La, biết cậu là người tổng phụ trách của ba khu, nhưng vẫn cảm thấy sốc trước thủ đoạn của cậu. Giang Nghĩa, cậu thật sự quá mạnh.”

Giang Nghĩa mỉm cười không nói, lại uống hai ngụm trà.

“Đây là...” Đinh Trung nhìn Giang Nghĩa: “Có vài chuyện tôi không phải quá rõ.”

“Chuyện gì?”

“Thứ nhất, cậu sao không nói cho Đinh Phong Thành biết chuyện này là cậu giúp nó? Như vậy nó tốt xấu gì sẽ có lòng cảm kích với cậu.”

“Không cần.”

“Tại sao?”

Giang Nghĩa giải thích: “Nếu nói cho Đinh Phong Thành, anh ta sẽ bất giác mà sinh ta cảm giác ỷ lại, chuyện lớn như vậy tôi cũng có thể dẹp yên, còn có chuyện gì không thể dẹp được? Điều này sẽ chỉ khiến anh ta sau này càng thêm không kiêng kỵ, ông cụ trước đây thường xuyên làm như vậy mới khiến Đinh Phong Thành càng lúc càng hỗn láo.”

Khụ khụ...

Đinh Trung rất xấu hổ mà ho vài tiếng.

Vốn muốn dạy dỗ Giang Nghĩa, không ngờ còn bị Giang Nghĩa dạy dỗ ngược lại.

Cũng đúng, nếu Đinh Phong Thành biết Giang Nghĩa lợi hại như vậy thì sẽ không có kiêng kỵ nữa, điều này đối với sự trưởng thành của anh ta chỉ có hại không có lợi.

Đây cũng chính là đạo lý ‘con trai phải nuôi trong nghèo khó’.

Đinh Trung lại hỏi: “Vấn đề thứ hai, Giang Nghĩa, với năng lực của cậu muốn giải quyết Đinh Hồng Diệu, Đinh Hoàng Liễu rất dễ dàng nhỉ?”

“Ừm, chuyện trong một nốt nhạc.”

“Vậy cậu sao còn giữ lại hai kẻ hại người này? Sớm giải quyết bọn họ cho xong đi!”

Khi nói lời này, Đinh Trung cực kỳ kích động, nhìn ra được ông ta thống hận cặp anh em này như nào.

Giang Nghĩa rất nghiêm túc mà nhìn Đinh Trung: “Muốn giải quyết bọn họ rất đơn giản, nhưng ông cụ phải biết rõ, giải quyết bọn họ, Đinh Phong Thành sẽ phải làm sao?”

Lông mày của Đinh Trung nhíu chặt: “Giải quyết bọn họ không phải là giúp Phong Thành hay sao?”

“Chưa chắc.”

Giang Nghĩa uống nốt ngụm trà cuối cùng: “Nhìn từ bề ngoài, là giúp Đinh Phong Thành; trên thực tế lại là hại anh ta.”

“Hoa trong nhà kính là không lớn được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK