Trong căn phòng cô đơn, người cô đơn, một mình nhàm chán xem phim truyền hình.
Đinh Thu Huyền ngồi trên giường, hai mắt xem tivi, nhưng mà trong đầu toàn nghĩ đến chuyện liên quan đến Giang Nghĩa.
Không biết tại sao trong lòng cô vô cùng sốt ruột và bất an.
Trong khoảng thời gian này ở bên cạnh Giang Nghĩa, cô cảm thấy vô cùng vui vẻ, mỗi lần nhớ đến những ký ức vui vẻ ấy liền nhịn không được mà lộ ra nụ cười tươi tắn.
Thẳng cho đến khi...
Hình bóng Tô Nhàn xuất hiện trong đầu Đinh Thu Huyền.
Một cô gái với dung mạo xinh đẹp, sức sống trẻ trung, có được thứ mà Đinh Thu Huyền không có, mà lại là em gái của cô.
Nếu như trên đời này có ai có thể cướp Giang Nghĩa đi, ngoại trừ Tô Nhàn thì không còn ai khác.
Đinh Thu Huyền vẫn nhớ rõ lúc Tô Nhàn rời khỏi cùng Giang Nghĩa, trên mặt treo đầy nụ cười.
Đó là nụ cười hạnh phúc của con gái.
Chỉ có khi một cô gái cảm thấy thật sự vui vẻ thì mới có thể lộ ra nụ cười đó.
Nụ cười này thường xuyên sẽ xuất hiện trên mặt Đinh Thu Huyền, đều là những lúc ở bên cạnh Giang Nghĩa, bây giờ nụ cười giống như thế lại xuất hiện trên người bên cạnh Giang Nghĩa, chẳng qua đó là Tô Nhàn, em gái của cô.
“Nghĩa."
Đinh Thu Huyền nhỏ giọng gọi tên anh, lần đầu tiên cô sợ hãi mất đi người đàn ông này.
Nghĩ tới thì thật sự buồn cười.
Cô còn nhớ rõ lúc Giang Nghĩa mới trở về, Đinh Thu Huyền đã luôn miệng lặp đi lặp lại là mình ghét Giang Nghĩa, xem thường Giang Nghĩa, còn muốn ly hôn với Giang Nghĩa.
Bây giờ thì sao đây?
Cô hận không thể một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ ở cùng một chỗ với Giang Nghĩa, trong lúc bất tri bất giác cô đã yêu Giang Nghĩa sâu đậm.
Cô cực kỳ sợ hãi mất đi Giang Nghĩa.
Cả đời Đinh Thu Huyền chưa từng cảm nhận tình yêu, cô liền không hề kiêng dè mà trao phần tình cảm đầu tiên của mình cho Giang Nghĩa, bây giờ cô sợ đánh mất phần tình cảm khó mà có được này.
Rốt cuộc là Giang Nghĩa có thể yêu Tô Nhàn không, cô không biết.
Thậm chí cô còn suy nghĩ đàn ông mà, ăn vụng cũng là chuyện bình thường, chỉ cần anh vẫn yêu mình, vậy thì mình có thể nhịn.
Nghĩ là nghĩ như thế, thật sự nhịn được à?
Nền giáo dục mà Đinh Thu Huyền đã tiếp nhận từ nhỏ không cho phép cô chịu đựng chuyện như thế.
Nghĩ đi nghĩ lại, Đinh Thu Huyền liền bật khóc, là sợ hãi khóc thút thít, khóc đau lòng hơn so với bất kỳ lần nào trong quá khứ, cô cảm thấy trái tim rất đau, không thể chịu đựng nổi.
Ở một bên khác.
Trên con đường nhựa rộng lớn, chiếc xe hơi đột nhiên dừng lại đậu trên làn đường đất.
Hai tay Giang Nghĩa vịn tay lái, biểu cảm nghiêm túc.
Tô Nhàn ngồi trên vị trí kế bên ghế lái, trái tim đập rộn ràng, lúc nãy cô ta liều lĩnh bày tỏ tình cảm với Giang Nghĩa, cô ta biết mình không thể nói những lời này, nhưng cô ta thật sự không thể khống chế nổi.
Thích, yêu.
Tình yêu của Tô Nhàn đối với Giang Nghĩa đã không còn cách nào khống chế, không thể kiểm soát được.
Sự trầm mặc kéo dài.
Tô Nhàn quay đầu nhìn Giang Nghĩa, khẽ cắn môi: “Em biết anh rất yêu chị, cho dù là từ phương diện đạo đức hay phương diện pháp luật, anh cũng không thể chấp nhận tình yêu này của em.”
“Nhưng mà anh rể à, em không quan tâm anh suy nghĩ như thế nào, nhưng em không có cách lừa gạt chính mình, bản thân em thích anh, chính là thích.”
“Em rất muốn ở bên cạnh anh.”
“Chỉ cần anh gật đầu, cho dù em có làm bé thì em cũng cam tâm tình nguyện.”
Một người phụ nữ có thể nói ra những lời nói hèn mọn như thế, đủ để thấy tình yêu của cô ta đối với Giang Nghĩa đậm sâu cỡ nào.
Thật ra thì Giang Nghĩa đã cảm nhận được từ lâu.
Anh không phải là đầu gỗ, những cử chỉ thân mật của Tô Nhàn, làm sao anh có thể không cảm giác được chứ?
Chỉ là giống như Tô Nhàn đã nói, cho dù là về đạo đức hay pháp luật, anh cũng không thể chấp nhận, huống hồ gì trong lòng Giang Nghĩa đã có một người phụ nữ khác, mãi mãi không có khả năng thay đổi.
“Nhàn.”
“Vâng.”
Giang Nghĩa quay đầu nhìn Tô Nhàn, cũng không trách móc, càng không lớn tiếng quát mắng, mà là lộ ra nụ cười ấm áp như ánh nắng.
“Yêu một người là không có lý do, cũng chưa từng sai trái.”
“Nhưng mà có một thứ được gọi là duyên phận.”
“Không phải lúc nào em cũng có thể có được thứ mà mình thích, lúc em và người nào đó có duyên nhưng vô phận, cho dù em có yêu sâu sắc đến cỡ nào thì số phận đã xác định hai người chỉ thoáng qua nhau.”
“Tình yêu chắc chắn không có lỗi, nhưng mà yêu có lẽ có tiếc nuối.”
Cơn gió lạnh thổi vào từ cửa sổ.
Thổi vào mặt Tô Nhàn.
Lúc này, rốt cuộc cô ta cũng không thể kiềm chế cảm xúc mà oa một tiếng khóc lớn, nước mắt rơi như mưa, làm ướt cả gương mặt tinh xảo ấy.
Tô Nhàn khóc giống như là một đứa bé.
Thật ra thì cô ta vốn dĩ là đứa bé mà.
Giang Nghĩa không nói lời nào, anh ngồi yên tại chỗ nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, không an ủi cũng không nói chuyện, để tùy ý Tô Nhàn khóc thút thít bên cạnh ghế lái.
Tình cảm đã kiềm chế lâu dài cần được bộc phát, cần được phát tiết.
Khóc đi, khóc rồi thì sẽ tốt thôi.
Tô Nhàn khóc rất đáng thương.
Bởi vì cô ta hiểu những câu nói lúc nãy Giang Nghĩa là đã thẳng thắn từ chối cô ta.
Cô ta có thể yêu Giang Nghĩa, điều này không sai, nhưng mà Giang Nghĩa tuyệt đối sẽ không chấp nhận phần tình cảm này, tình yêu này đã được định sẽ trở thành tiếc nuối.
Gặp Dương Quá một lần, lầm lỡ cả đời.
Quách Tương yêu Dương Quá tha thiết, nhưng trong lòng Dương Quá vĩnh viễn chỉ có cô cô.
Có thứ tình yêu nào đó ngay từ khi nó được sinh ra thì đã chú định sẽ trở thành bi kịch, sẽ trở thành tiếc nuối, sẽ trở thành kỷ niệm vĩnh viễn trong lòng.
Lần này, Tô Nhàn khóc thật lâu.
Khóc đến mức không còn sức lực.