Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cận Đông Thành sững người, sắc mặt không vui, trong lòng nói sao đầu năm nay lại có người thích đụng họng súng chứ?

“Tên khốn nào tìm chết?”

“Mau cút tới trước mặt ông đây!”

Cận Đông Thành mở miệng rít lên, cũng không thèm quay đầu nhìn.

Dần dần, tiếng bước chân ở đằng sau càng lúc càng gần.

Ông lão mở miệng tiếp tục nói: “Đông Thành, tính tình hiện nay của cậu càng ngày càng nóng”

Đông Thành?

Người dám gọi mình như vậy, chỉ có...

Cận Đông Thành lập tức phát giác điều không đúng, khế quay đầu, sau khi nhìn thấy người tới thì bị dọa cho mềm nhũn chân.

“Sư phụ, người sao lại tới?”

Cận Đông Thành vội vàng đi tới đỡ.

Ông Chung cười ha ha, đẩy tay của Cận Đông Thành ra, lạnh lùng nói: “Sao hả, tôi không thể tới à? Bây giờ tôi muốn đi đâu thì ra cũng phải có sự cho phép của cậu mới có thể đúng không?”

“Đương nhiên không phải, sư phụ, con thật sự không biết là người, nếu không tuyệt đối không dám nói như vậy”

Ông Chung hỏi: “Vậy tôi muốn làm người bảo đảm cho Giang Nghĩa, có được không?"

Cái gì?

Sắc mặt của Cận Đông Thành thay đổi.

Tuy ông Chung bây giờ đã nghỉ hưu, nhưng danh tiếng còn đó, trong thủ đô có bao nhiêu nhân vật lớn đều người do ông Chung một tay dẫn dắt chứ?

Ông ta có ác như nào, cũng không dám làm gì ông Chung.

Chỉ là ông ta nghĩ không thông, tại sao ông Chung muốn giúp Giang Nghĩa?

Cận Đông Thành nói: “Sư phụ, người có thân phận như nào, sao lại đi giúp một nhân vật nhỏ không ra gì kia?”

“Nhân vật nhỏ sao?” Ông Chung cười ha ha: “Nếu tôi không nhớ nhầm, chức vị chiến thần Tu La này vốn là thuộc về Giang Nghĩa, năm đó cậu cũng thua trong tay nhân vật nhỏ này, còn là chính tay tôi trao phong hiệu cho Giang Nghĩa.”

Cận Đông Thành nghiến răng.

“Sư phụ, đó đều là chuyện của quá khứ.”

“Giang Nghĩa của bây giờ sớm đã là một người dân bình thường.”

“Dựa theo lý mà nói, cậu ta không có tư cách tham gia cuộc thi đấu lựa chọn tư cách.

Ông Chung nói: “Giang Nghĩa không phải là người dân bình thường, tuy chức vị của cậu ta không còn, nhưng phong hiệu vẫn còn. Hơn nữa có lão phu làm người bảo đảm, còn không đủ tư cách sao?”

Đã nói tới nước này, còn không cho Giang Nghĩa tham gia thì có hơi nói không lại.

Nhưng...

Chỉ cần Giang Nghĩa tham gia, vậy Cận Đông Thành còn hy vọng giành quán quân ư?

Không được.

Kiên quyết không thể nhượng bộ, cho dù là sư phụ của ông ta làm người bảo đảm cũng không được!

Cận Đông Thành xụ mặt xuống, có chút không khách sáo nói: “Sư phụ, không phải con không nói tình nghĩa, mà là tất cả mọi chuyện đều phải dựa theo quy trình.

“Giang Nghĩa tham gia báo danh bằng thân phận dân thường đã rất không phù hợp rồi, sư phụ làm người bảo đảm, thật ra cũng không thích hợp. Bởi vì sư phụ người đã nghỉ hưu, thật ra cũng là dân thường.”

“Người tham gia thi đấu và người bảo đảm đều là dân thường, điều này thật sự không được.”

Ông ta nhất quyết không để Giang Nghĩa vào cánh cửa này.

Ông Chung nghe vậy, lông mày nhíu chặt, ngẩng đầu tức giận quát: “Cận Đông Thành, cậu đang khiêu khích tôi sao?”

Cận Đông Thành bị dọa giật mình.

Ông ta lùi lại một bước, vội vàng giải thích: “Sư phụ, nếu người cứ muốn tiến cử Giang Nghĩa cũng không phải không được, chỉ là có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Bây giờ kêu Giang Nghĩa chiến thắng con tại đây!”

Ông Chung nhíu mày.

Ai cũng biết sự lợi hại của Giang Nghĩa, Cận Đông Thành còn từng thua Giang Nghĩa, bây giờ sao có can đảm nói ra lời như này chứ?

Thật ra ông Chung không biết, tối hôm qua Giang Nghĩa vừa tiến hành một trận ác chiến, lúc này còn chưa khôi phục.

Tối hôm qua đánh từ tầng một đến tầng mười, cuối cùng là một trận đại chiến với Ma Kết, Giang Nghĩa đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, trên người cũng có rất nhiều vết thương, chưa có khôi phục.

Giang Nghĩa của lúc này e là chỉ có một nửa thực lực của bình thường.

Ông Chung không biết, nhưng Cận Đông Thành biết.

Sau khi biết được tin Giang Nghĩa tham gia thi đấu, ông ta lập tức sử dụng kênh chính phủ điều tra mọi tin tức liên quan tới Giang Nghĩa, sau khi biết được tình hình chiến đấu của Giang Nghĩa tối qua, Cận Đông Thành có một suy nghĩ tà ác.

Nhân cơ hội cậu bệnh muốn lấy mạng cậu.

Nếu muốn giao thủ với Giang Nghĩa, vậy thì lúc này chắc chắn là thời cơ tốt nhất.

Đợi hai hôm nữa Giang Nghĩa sẽ khôi phục, muốn đánh bại cậu ta thì không thể nữa.

Vì vậy, Cận Đông Thành rất đắc ý nói: “Như thế nào, Giang Nghĩa, đây là khai ân lớn nhất tôi dành cho cậu, nếu cậu có thể đánh bại tôi ở đây, vậy tôi công nhận thực lực của cậu, cho phép cậu tham gia cuộc thi đấu lựa chọn.

“Hơn nữa nếu cậu có thể thắng tôi, vậy tôi không có hứng thú gì nữa, chủ động từ bỏ tham gia cuộc thi đấu lựa chọn.”

“Như thế nào?”

Ông ta đang ép Giang Nghĩa.

Ông Chung nói: “Đông Thành, cậu điên rồi sao? Cậu chỉ cần nhường một đường là được, cần gì ép như vậy? Cậu sẽ hại chết chính mình.

Hại chết chính mình?

Cận Đông Thành cười ha ha.

Ông ta chắc chắn Giang Nghĩa sẽ không dám ra tay, Giang Nghĩa hiện nay là một bản phế vật, căn bản không cần sợ.

Nếu Giang Nghĩa dám ứng chiến, vậy càng tốt, Cận Đông Thành sẽ khiến cậu ta biết cái gì gọi là sống không bằng chết.

Chỉ có hai con đường đặt ở trước mặt Giang Nghĩa.

Một, chủ động rời đi; hai, kéo với cơ thể mệt mỏi chiến đấu, sau đó bị Cận Đông Thành đánh chết.

Cận Đông Thành khiêu khích nhìn Giang Nghĩa: “Này, cậu không phải muốn lấy lại chức vị chiến thần Tu La hay sao? Sao thế, rén rồi à? Tôi thấy ấy à, cậu vẫn là tới từ đâu thì về nơi đó đi, cút đi.”

Ông Chung lần nữa khuyên: “Đông Thành, cậu không có tính toán về thực lực của cậu sao? Nhân lúc Giang Nghĩa còn chưa đáp lại, cậu mau chóng nhường đường, nếu không đánh thật, sẽ chỉ có cậu bất lợi.”

“Đủ rồi!” Cận Đông Thành lạnh lùng nói: “Sư phụ, người có hơi xem thường con quá rồi. Tuy con là đồ đệ của người nhưng con không chỉ học bản lĩnh từ người, nhiều năm như vậy, con sưu tập sở trường của trăm nhà, sớm đã hơn trước. Con tin, con của bây giờ có thể xử lý Giang Nghĩa rất dễ dàng”

“Vậy nên mong sư phụ người đừng nói nữa.

“Đánh hay đi, Giang Nghĩa, do chính cậu ta quyết định.

Hiện trường vô cùng yên ắng.

"

Giang Nghĩa ngẩng đầu nhìn Cận Đông Thành, bình tĩnh nói: “Cận Đông Thành, thật ra tôi có chút áy náy với ông; năm đó sư phụ của tôi – Ôn Nhược Hà đã lừa ông, hại ông mất đi phong hiệu chiến thần vốn nên thuộc về ông.”

“Vậy nên tôi rất không muốn giao thủ với ông.”

“Nhưng bây giờ ông cứ ép, tôi không lùi được, nếu tôi từ bỏ tư cách tham gia rồi rời đi là chuyện không thể, vậy nên tôi chỉ có thể chọn đánh.

“Cận Đông Thành, ông chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Cận Đông Thành nghe vậy thì cười ha ha, ông ta chỉ vào Giang Nghĩa nói: “Muốn đánh sao? Được, tới đi! Người khác không biết, tôi còn có thể không biết sao? Tối qua cậu vừa tiến hành một phen ác chiến, cậu của lúc này e là không phát huy được một nửa thực lực. Cậu không thắng nổi tôi đâu.”

Ông Chung và Hổ Pháo sửng sốt.

Bọn họ đồng thời nhìn sang Giang Nghĩa.

Nếu điều Cận Đông Thành nói là thật, vậy cục diện lúc này đối với Giang Nghĩa là rất bất lợi.

Giang Nghĩa không thể phát huy được một nửa thực lực, còn phải đối đầu chính diện với Cận Đông Thành có kỹ năng chiến đấu vô cùng xuất sắc, vậy phần thắng thật sự không cao.

Giang Nghĩa bị dồn vào đường cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK