Cô đi thẳng tới văn phòng của chủ tịch.
Đinh Thu Huyền cũng không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Đinh Trung lúc này đang thương lượng chi tiết liên quan tới việc cải tạo tiểu khu Đế Hào thành công viên với Đinh Hoàng Liễu, Đinh Phong Thành.
Nhìn thấy Đinh Thu Huyền tức giận đi vào như vậy, xảy ra chuyện gì, trong lòng ba người bọn họ biết rõ.
Nhưng Đinh Trung vẫn trưng ra vẻ hiểu mà còn giả hồ đồ, biết rõ còn cố hỏi: “Thu Huyền, sao thế? Một chút lễ tiết cũng không có, trước khi đi vào không biết gõ cửa trước sao?”
Gõ cửa sao?
Ha ha, tôi hận không phải gõ đầu của ông hai cái đó!
Đinh Thu Huyền giơ bản kế hoạch lên, chất vấn: “Ông nội, chuyện này là sao?”
“Cái gì mà chuyện này là sao? Không xem hiểu bản kế hoạch sao?”
“Ông nội, ông đừng cô ý giả vờ không hiểu. Trước đó đã nói như nào? Chỉ cần cháu có thể lấy được tiểu khu Đế Hào thì ông sẽ cải tạo nó thành khu quy hoạch nghĩa trang, cho Giang Châu một chỗ an nghỉ. Kết quả thì sao? Tại sao lại xây dựng tiểu khu Đế Hào thành công viên? Vị trí xây dựng khu quy hoạch nghĩa trang sao lại đổi thành nơi tồi tệ khuất sâu như thế?! Ông nội, ông quá đáng quá rồi!!!”
Đinh Trung biết rõ cô sẽ nói như vậy, đối với sự chỉ trách của Đinh Thu Huyền, ông ta căn bản không thèm để tâm, trong lòng bình lặng như nước, không hề dao động.
Ông ta vuốt râu, hừ lạnh một tiếng.
“Thu Huyền, ông nghĩ cháu nhầm lẫn một chuyện, nhưng ước định của ông với cháu không phải đã như những gì cháu nói rồi hay sao.”
“Ông nói là, chỉ cần cháu lấy được tiểu khu Đế Hào thì ông sẽ đồng ý với cháu, giúp Giang Nghĩa làm một khu quy hoạch nghĩa trang.”
“Chứ không phải giống như cháu nói, muốn cải tạo tiểu khu Đế Hào thành khu quy hoạch nghĩa trang.”
“Nghe hiểu rồi chứ?”
Sắc mặt của Đinh Thu Huyền đỏ bừng vì tức giận, tay vò nhăn bản kế hoạch.
Qua cầu rút ván!
Treo đầu dê bán thịt chó!
Vắt chanh bỏ vỏ, ăn cháo đá bát!
Đinh Thu Huyền bây giờ mới nhìn rõ bộ mặt của Đinh Trung, vốn là đã khó coi rồi, bây giờ hình tượng của ông nội ở trong lòng cô hoàn toàn sụp đổ.
Trước đó cô còn cảm thấy ông nội chỉ có thành kiến với cô, chỉ cần cô cố gắng thì nhất định sẽ thay đổi được nó.
Bây giờ cô biết mình sai rồi.
Đinh Trung, căn bản là mặt dày vô sỉ! Để đạt được mục đích, giở mọi mánh khóe.
“Ông nội, ông thật sự muốn làm mức quá đáng như vậy sao?”
“Quá đáng sao?” Đinh Trung cười ha ha, nhìn sang hai bên: “Hoàng Liễu, Phong Thành, hai đứa nói thử xem, là ai quá đáng?”
Đinh Hoàng Liễu đã cười: “Thu Huyền, là bản thân em nghe nhầm rồi, sao có thể trách ngược ông nội được? Em đây không phải là cưỡng từ đoạt lý, vô cớ gây sự hay sao?”
Đinh Phong Thành gật đầu: “Nói có lý. Ông nội có thể giúp đỡ tên ăn hại nhà các em thì đã là khai ân rồi. Em ba, em không những không biết ơn, lấy oán báo ơn, sẽ bị trời đánh đấy.”
Ba người này anh một câu tôi một câu, đổi trắng thay đổi, bọn họ giống như rất vĩ đại khi nói những điều vô lý của bọn họ, đến cuối giống như Đinh Thu Huyền vô cớ gây sự.
Rõ ràng là người một nhà.
Đinh Thu Huyền lại bị ba người bọn họ liên thủ bài xích.
Trái tim của cô như bị dao cứa, đau đớn vô cùng.
Ba người Đinh Trung thấy bộ dạng Đinh Thu Huyền vừa lo vừa tức vừa bất lực thì cùng lúc nở nụ cười hài lòng, rất lâu rồi, bọn họ rất lâu chưa từng đã như vậy!
Trước giờ đều bị Đinh Thu Huyền chơi khăm, hôm nay cuối cùng cũng khiến cô nếm thử cái gì gọi là lực bất tòng tâm.
Cứ muốn chỉnh cô đấy, cứ muốn không giữ lời đó, cô có thể làm được gì?
Cô, suy cho cùng chỉ là một vãn bối của nhà họ Đinh mà thôi.\b\b\b\b\b\b\b\b