“Ừm.” Lăng Dao gật đầu.
“Được, chúng ta làm thử đi.”
Lâu Hân Duyệt đích thân diễn vợ cả, giơ tay lên tát mạnh vào mặt Lăng Dao.
Chát!
Tiếng tát giòn tan đập vào tai mọi người.
Cái tát này giáng mạnh vào mặt Lăng Dao, Lăng Dao còn chưa chuẩn bị đã bị đánh mạnh, không cần diễn cũng ngã xuống đất cực thật.
Ngã đến mức xương sắp gãy luôn rồi.
Nước mắt đau đớn, tủi thân rơi xuống.
Mọi người đều đông cảm với Lăng Dao, diễn xuất như vậy thật sự quá không có tôn nghiêm.
Thông thường những cảnh tát trong quá trình quay đều “mượn góc”, nhìn như đã tát nhưng thật ra chỉ đánh vào không khí, thùng rỗng kêu to, hầu như không có diễn viên nào bị thương.
Nhưng lần này…
Lâu Hân Duyệt thật sự tát Lăng Dao.
Không có mượn góc.
Không phải diễn.
Mà thật sự cho cô ấy một cái tát.
Ai cũng nhìn ra được Lâu Hân Duyệt đang mượn diễn xuất để trút giận.
Cô ta khinh bỉ nhìn Lăng Dao dưới đất, nhìn cô ấy đau quá nước mắt chảy thành dòng mà lòng sung sướng.
“Ừm, lần này ngã khá thật, nước mặt cũng rất chuẩn, tốt lắm.
Lần sau vẫn diễn như vậy, nghe thấy chưa?”
Lăng Dao không dám nói thêm gì, gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Lâu Hân Duyệt đi xuống, tự hô thay đạo diễn: “Các diễn viên vào vị trí, bắt đầu!”
Kết quả lần này lại thất bại.
Diễn viên khác không tàn nhẫn như Lâu Hân Duyệt, không đánh thật.
Lâu Hân Duyệt tức giận bước đến trung tâm vị trí, chỉ vào nữ diễn viên đóng vợ cả rồi quát: “Cô chưa ăn cơm à? Không có chút lực nào, diễn như vậy xem được không?
Tôi diễn lại cho cô lần nữa, mở to mắt ra nhìn cho tôi, xem tôi tát như thế nào!”
Cô ta giơ tay lên định tát cho Lăng Dao cái nữa.
Có ai không nhìn ra cô ta chơi chưa đủ, tiếp tục mượn diễn xuất để đánh Lăng Dao trút giận mà thôi.
Ai cũng biết nhưng không ai dám nói.
Người duy nhất dám nói đã bị bảo vệ đưa đi, Lâu Hân Duyệt chính là nữ vương ở đây.
Lăng Dao nhắm mắt tuyệt vọng.
Hôm nay coi như cô đen đủi.
Ngay khi mọi người tưởng Lăng Dạo sẽ lại bị tát và ngã xuống đất đau đớn khóc lóc thì một người nhanh chóng lao tới.
Chặn ngay trước mặt Lăng Dao.
Anh đưa tay lên nắm lấy cổ tay đang hạ xuống của Lâu Hân Duyệt.
Hiện trường lập tức tĩnh lặng.
“Giang Nghĩa?” Nhậm Chỉ Lan giật mình, không ngờ Giang Nghĩa lại chạy tới với tốc độ nhanh như vậy, đồng thời bà cũng lo lắng cho sự an toàn của Giang Nghĩa.
Lâu Hân Duyệt thấy có người cản mình thì nổi nóng.
“Anh là ai? Ai cho phép anh chạy ra đây? Anh đang ngăn cản tôi đóng phim đấy biết không hả? Mau cút ra cho tôi!”
Lâu Hân Duyệt muốn rút tay về nhưng một người phụ nữ yếu đuối làm sao có thể thoát khỏi tay Giang Nghĩa?
“Buông tôi ra, anh buông tôi ra!”
Trong mắt Giang Nghĩa có lửa giận, anh lạnh lùng nói: “Tôi rất xấu hổ khi Giải trí Ức Châu có một diễn viên tồi như cô!”\b\b\b\b\b\b\b\b