Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng, có người nhìn không quen loại cảnh tượng này.

Đinh Hoàng Liễu lạnh lùng trào phúng: “Rõ ràng là không làm tốt, nói cái gì mà tan vỡ bình an, thật là cưỡng từ đoạt lý. Nếu thật sự là tan vỡ bình an, sao có thể vỡ hết cả ra đất, đây không phải là lãng phí bánh kem sao?”

Đinh Thu Huyền hằn học trừng mắt với Đinh Hoàng Liễu.

Không dễ gì mới qua loa được sự việc, lại bị người phụ nữ ác độc này vài ba câu lại nhắc lại, nghĩ thôi thật khiến người ta tức giận.

Tuy nhiên, Giang Nghĩa lại khẽ mỉm cười đáp lại: “Vỡ cả cái thì như nào? Bánh kem sẽ không vì vậy mà lãng phí.”

Nói xong, anh lại khuỵu xuống, đưa tay nhặt một miếng bánh kem, còn để một quả anh đào lên trên; sau đó Giang Nghĩa ở trước mặt của tất cả mọi người tại đây vậy mà trực tiếp bỏ miếng bánh kem này vào miệng!

Nhai.

Nuốt xuống.

“Ừm, mùi vị không tệ, Phong Thành, cửa hàng bánh kem mà anh chọn không tồi, sau này tôi cũng tới tìm bọn họ đặt bánh.”

Đinh Phong Thành đã không nhịn được mà bật khóc.

Giang Nghĩa vì anh ta, vậy mà ngay cả bánh kem đã vỡ ra đất cũng nhặt lên ăn, còn ăn rất ngon.

Loại tinh thần xả thân vì người khác như này, khiến trái tim của anh ta cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cảm ơn, cảm ơn!

Đinh Phong Thành không nói hai lời cũng khuỵu xuống, nhặt một miếng bánh kem ăn cùng với Giang Nghĩa, vừa ăn vừa lau nước mắt: “Ngon, quả thật rất ngon.”

Đinh Thu Huyền ở bên cạnh cũng không ngồi được nữa, cũng đưa tay nhặt một miếng bỏ vào trong miệng.

Thang Kim Long nhìn rồi thì cười ha ha nói: “Ài, các người chậm chút, để lại miếng to cho tôi.”

Vừa nói, anh ta vừa đi tới chọn một miếng bánh kem to.

Nhất thời, bánh kem rơi xuống đất không những không có trở thành mối dẫn lửa khiến Đinh Phong Thành, Giang Nghĩa trở mặt thành thù, ngược lại càng củng cố tình cảm của bọn họ.

Mà tất cả chuyện này, đều phải quy công cho sự độ lượng của Giang Nghĩa.

Những người khác nhìn thấy cảnh tượng này, đương nhiên đều hiểu là chuyện gì, vì để lấy lòng Đinh Phong Thành, cũng để xây dựng quan hệ tốt với Star Jewelry, không ít người thượng lưu lũ lượt hạ thấp mình, cúi người nhặt bánh kem rơi dưới đất lên ăn.

Vốn cho rằng trở thành một bi kịch, kết quả lại diễn thành một hỉ kịch.

Đinh Hoàng Liễu tức đến mức mũi cũng lệch đi.

Cô ta căm hận nói: “Như này gọi là gì chứ? Một đám người đang cướp đồ trên đất để ăn, giống như chó hoang, ghê tởm!”

Người cùng bàn không vui rồi.

“Ha, cô nói chuyện kiểu gì đấy? Lúc bắt đầu thì đã mắng mỏ, loại đàn bà đanh đá như cô tới gây chuyện đúng không?”

“Tôi sớm đã nhìn cô ta không thuận mắt rồi, mẹ kiếp, cứ đang phá hoại.”

Còn có người chỉ vào Đinh Hoàng Liễu: “Cho cô 3 giây, cút mau; còn không cút thì ông đây gọi bảo vệ ném cô ra ngoài!”

Đinh Hoàng Liễu vẫn chưa từng gặp phải loại cục diện này, tức đến mức cả người run rẩy.

“Các người dám!!”

Cô ta còn muốn cự cãi với những người này, kết quả Đinh Hồng Diệu trực tiếp đứng dậy kéo tay của cô ta đi ra ngoài.

“Anh, anh làm gì vậy? Chúng ta không thể đi, chúng ta không thể làm đào binh, chúng ta không thể thua Đinh Phong Thành!”

Không thể thua, nhưng quả thật đã thua rồi, sự thật là sự thật, không thể thay đổi.

Đinh Hồng Diệu kéo Đinh Hoàng Liễu ra bên ngoài, không dừng lại một bước.

Mặt mày của anh ta trắng như tờ giấy.

Nếu nói ‘sự thay đổi’ của Thang Kim Long thật sự là suy nghĩ không đủ chu toàn, vậy sự thất bại của chiếc bánh kem, chính là Đinh Hồng Diệu thua Giang Nghĩa về sự độ lượng.

Anh ta càng muốn chứng minh mình mạnh hơn Giang Nghĩa thì càng nhận được kết quả ngược lại.

Dần dần, Đinh Hồng Diệu bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Nhiều năm như vậy, lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình có thể sẽ thua người khác, loại sợ hãi này là cái mà anh ta trước nay chưa từng có.

Trời sinh Du cớ sao còn sinh Lượng.

Có lẽ, Giang Nghĩa chính là người khắc chế anh ta trong định mệnh cũng không chừng.

Trong đám người, Giang Nghĩa ăn xong một miếng bánh kem thì cầm ly rượu lên uống một ngụm, đồng thời bình tĩnh nhìn Đinh Hồng Diệu rời khỏi đại sảnh, trong ánh mắt lập lòe ánh sáng không nắm bắt được.

Trải qua chuyện hôm nay, Giang Nghĩa cũng đã hạ quyết tâm, Đinh Hồng Diệu này xem ra đã tới bước buộc phải loại bỏ.

Quyết không thể giữ lại nữa.

Lúc này, Đinh Thu Huyền ghé tới bên cạnh Giang Nghĩa, khẽ nói: “Chồng, cảm ơn anh.”

Giang Nghĩa nhìn Đinh Thu Huyền, cười xấu xa nói: “Chỉ nói một tiếng cảm ơn sao? Có phải quá keo kiệt không?”

Đinh Thu Huyền bĩu môi: “Vậy anh còn muốn gì?”

“Anh muốn...” Giang Nghĩa cố ý ghé mặt tới, sau đó dùng tay chỉ vào má của mình.

Vẻ mặt của Đinh Thu Huyền đỏ ửng: “Làm cái gì thế? Nhiều người như vậy mà!”

Giang Nghĩa thở dài: “Haizzz, xem ra em quả nhiên là đang keo kiệt với anh.”

Nói, chắc chắn là nói không lại Giang Nghĩa.

Mặt mày của Đinh Thu Huyền đỏ bừng, dằn lòng, lấy hết can đảm ghé qua, chuẩn bị đặt đôi môi đỏ mọng ấm áp đó, hôn lên mặt của Giang Nghĩa.

Nhưng...

Giang Nghĩa xấu xa vào lúc mấu chốt như vậy lại xoay mặt lại.

Đinh Thu Huyền căn bản không kịp phản ứng.

Vì vậy, dưới sự ngỡ ngàng của mọi người, Đinh Thu Huyền hôn lên môi của Giang Nghĩa, mà Giang Nghĩa ném cái ly đi, thâm tình ôm lấy Đinh Thu Huyền.

“Ồ ồ ồ ~ ~” Đinh Phong Thành ở một bên vội vàng lớn tiếng hô lên.

Bầu không khí lần nữa được đốt lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK