Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó.

Sử Chính Cương là một trong ba nhà cung cấp hàng lớn đang ngồi trong phòng làm việc đếm tiền, nhìn từng xấp từng xấp tiền mặt mới toanh, Sử Chính Cương vui mừng đến miệng không khép lại được.

Ông ta cười một mình rồi thầm thì: “Ba nghìn tỷ, Weiss thật sự hi sinh mình để cứu người khác, đúng là có tinh thần cống hiến.”

“Xem như lần này mình bội thu rồi, xài như thế nào cũng xài không hết.”

Sử Chính Cương còn đang ảo tưởng mình sẽ mở rộng quy mô bằng cách nào, mở rộng con đường cung ứng hàng hóa, trở thành nhà cung cấp hàng hóa đứng đầu khu Giang Nam, hạ gục tất cả các nhà cung cấp khác.

Để đến khi ông ta trở thành nhà cung cấp đứng đầu trong giới kinh doanh, đó không phải là lúc ông ta muốn làm gì thì làm à?

Đến lúc đó vừa kiếm lời bên hàng, vừa kiếm lời bên trang sức, với lợi ích từ hai phía, chắc chắn có thể kiếm được một khoảng to.

Càng ngày càng vui, Sử Chính Cương hận không thể nhảy một điệu nhảy.

Đang mơ mộng, bỗng nhiên có tiếng đập cửa vang dội truyền tới, Sử Chính Cương nhanh chóng bỏ tiền vào trong ngăn kéo: “Vào đi.”

Cửa được đẩy ra.

Tổng giám bộ phận thị trường - Dương Thành kẹp theo một phần tài liệu thật dày.

“Ông chủ.”

“Ừm, là tiểu Dương à, tìm tôi có chuyện gì?”

Dương Thành khó xử nói: “Hai ngày nay công ty xảy ra chút chuyện, tôi cảm thấy cần phải báo cáo rõ ràng với ông.”

Sử Chính Cương nhíu nhíu mày, công ty vừa mới kiếm được ba nghìn tỷ, phong độ bùng nổ, rốt cuộc là đã xảy ra tình huống gì vậy

“Nói đi.”

Dương Thành mở một phần tài liệu ra đặt trên bàn của Sử Chính Cương: “Ông chủ ông xem đi.”

Sử Chính Cương cầm lên nhìn lướt qua.

“Sao có thể, lý do gì mà tất cả những công ty trang sức này lại đột nhiên đổi ý hết toàn bộ?”

Dương Thành gật gật đầu: “Đúng vậy, những công ty trang sức ban đầu đã ký hợp đồng mua đá của chúng ta đều đồng loạt đổi ý không ký nữa, không chỉ có như thế, những đối tác có ý muốn hợp tác với chúng ta gần đây đều đồng loạt cắt đức liên lạc.”

“Thậm chí là những doanh nghiệp cũ đã hợp tác lâu năm đều đang lựa chọn duy trì giới hạn cùng chúng ta.”

Tại sao có thể như vậy?

Sử Chính Cương hỏi: “Có phải là bị hai công ty khác cướp khách hàng không?”

Chuyện này xảy ra rất thường xuyên.

Dương Thành lắc đầu: “Không phải, người tôi cài vào đã báo cáo hai nhà cung cấp khác cũng có tình huống khá giống chúng ta, tình hình của bọn họ cũng không tốt.”

Chuyện này thật kỳ quái.

Nếu như không phải là hai nhà cung cấp khác cướp khách, vậy thì tại sao khách hàng đã bàn bạc xong đột nhiên lại thay đổi ý định, thậm chí còn không muốn bàn bạc mục đích.

Lúc này, Dương Thành mím môi, bộ dạng vô cùng khó xử: “Ông chủ, tôi cảm thấy là do người kia đang giở trò quỷ.”

“Người kia, là ai?”

“Giang Nghĩa.”

“Giang Nghĩa, sao lại nói thế?”

“Ông chủ, dựa theo những gì tôi điều tra được, mấy ngày nay Giang Nghĩa có qua lại với mấy công ty trang sức này, mặc dù không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Giang Nghĩa giở trò, nhưng mà dựa vào hành động lần này của Giang Nghĩa có thể là khách hàng của chúng ta đã bị anh ta chặt đứt.”

“Cái gì?”

Sử Chính Cương dựa lưng vào ghế ngồi, mày hơi nhíu lại.

Ông ta nhớ đến chuyện đó, chính là lúc đó cậu ta đến yêu cầu mình đừng hợp tác với Weiss, chẳng những mình không đồng ý mà còn nạt nộ Giang Nghĩa một trận.

Cục diện lúc đó vô cùng khó coi.

Nhớ khi ấy Giang Nghĩa có để lại cho ông ta một câu nói: sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ông phải hối hận.

Chuyện sau đó đã chứng minh Giang Nghĩa chỉ đang diễn trò, anh cố ý gài bẫy chờ Weiss nhảy vào, còn Sử Chính Cương thì vô tình tiếp tay cho Giang Nghĩa.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, cũng bởi vì chuyện này mà Sử Chính Cương và Giang Nghĩa hoàn toàn tách ra.

Giang Nghĩa tìm người đối phó với ông ta cũng không phải là kỳ quái.

Sử Chính Cương cười lạnh, khinh thường nói: “Ông đây vừa mới kiếm được ba nghìn tỷ, có đủ vốn để đắp vào. Cái tên rác rưởi Giang Nghĩa này lại muốn đấu với tôi à, tôi cũng muốn xem xem cậu ta lấy cái gì để đấu với tôi, không có hàng do ông đây cung cấp, để tôi xem xem công ty trang sức tồi tàn của cậu ta có thể mua đá từ đâu.”

Nói xong, ông ta dặn dò Dương Thành: “Tiểu Dương, cậu truyền đạt ý của tôi đến hai nhà cung cấp khác đi, ba công ty chúng ta chung một mối thù, cùng nhau chơi chết Giang Nghĩa.”

Dương Thành gật đầu: “Tôi đã hiểu rồi.”

Dương Thành ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa lại, Sử Chính Cương vỗ nhẹ lên mặt bàn.

“Giang Nghĩa ơi là Giang Nghĩa, cậu cho rằng liên kết các công ty trang sức to to nhỏ nhỏ lại với nhau không mua hàng hóa của chúng tôi thì có thể chống lại chúng tôi à?”

“Ha ha, ngu ngốc.”

“95% hàng hóa ở toàn bộ khu Giang Nam này đều là do chúng tôi nắm giữ.”

“Không nhập hàng của ba công ty chúng tôi, các người còn có thể nhập hàng từ đâu được chứ, doanh nghiệp lớn như Star Jewelry còn có thể chịu đựng được, nhưng mà những công ty khác có thể chống đỡ bao lâu, chưa đến một tuần là đã đến tìm tôi khóc lóc cầu xin.”

“Đấu với tôi, cậu chết chắc.”

Trong suy nghĩ của Sử Chính Cương, ông ta căn bản không có lý do để thua.

Dù sao thì ba nghìn tỷ cũng có thể để ông ta chống đỡ rất lâu, không có hợp đồng cũng không cần phải gấp, với lại hàng nằm trong tay ông ta, những công ty trang sức kia cũng chỉ có thể nghe theo lệnh của ông ta.

Muốn bắt tay chống lại công ty cung cấp hàng?

Mơ mộng hảo huyền.

Cứ sống thoải mái vui vẻ, Sử Chính Cương căn bản không xem Giang Nghĩa ra cái gì.

Ông ta tính toán thời gian: bảy ngày.

Tối đa là bảy ngày, những công ty trang sức nhỏ sẽ phải quay đầu cầu xin ông ta kết thành liên minh với ông ta, đến lúc đó mọi người bắt tay cùng nhau chống lại Giang Nghĩa và Star Jewelry.

“Giang Nghĩa, cậu đã chọc giận ông đây rồi.”

“Cho dù bây giờ cậu có tới cầu xin tôi thì cũng không có tác dụng, hừ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK