Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, tiếng bước chân cộp cộp truyền tới, Vu Sùng Lâu đi lên sân khấu của khách sạn, bắt đầu hát kịch hoàng mai.

Không thể không nói, kịch của Vu Sùng Lâu, thật sự là hay!

Mọi người nghe tới si mê, lũ lượt vỗ tay khen, cả đời này có thể nghe tại chỗ kịch của Vu Sùng Lâu, đáng rồi, đáng rồi!

Trong lòng Đinh Nhị Tiến không làm sao vui nổi.

Vu Sùng Lâu là diễn viên do Đinh Hồng Diệu mời tới, ông ta hát càng hay, vậy thì càng làm mát mặt Đinh Hồng Diệu, Giang Nghĩa càng không bì được.

Vốn bữa tiệc tối nay là muốn khoe Giang Nghĩa, kết quả lại để Đinh Hồng Diệu chiếm, như này là sao chứ?

Vậy nên, tuy Đinh Nhị Tiến rất thích Vu Sùng Lâu, nhưng hôm nay lại không vui nổi.

20 phút sau, cuối cùng Vu Sùng Lâu đã hát xong đi xuống nghỉ ngơi rồi.

Thông qua tiếng vỗ tay nhiệt liệt đó thì cảm nhận được sự nhiệt tình của mọi người, cảm thấy mọi người rất thích người diễn viên kịch nổi tiếng này.

Lúc này, Đinh Hồng Diệu cười như không cười nhìn Đinh Nhị Tiến, hỏi: “Chú ba, như thế nào ạ?”

Đinh Nhị Tiến hừ lạnh một tiếng: “Tạm.”

“Tạm ư? Ha ha, khẩu khí này của chú ba có hơi lớn quá rồi? Thầy Vu người ta là diễn viên hát kịch số một của kịch hoàng mai, ở trong miệng chú lại chỉ ‘tạm’?”

Đinh Nhị Tiến bị hỏi không có lời để nói, dứt khoát xoay đi không quan tâm anh ta nữa.

Đinh Hồng Diệu lại quay mặt nhìn sang Giang Nghĩa, hỏi: “Giang Nghĩa, chuyện ba cậu thích kịch hoàng mai cậu chắc sẽ không không biết đâu nhỉ?”

Giang Nghĩa mặt không cảm xúc nói một chữ: “Biết.”

Một chữ này vừa nói ra, mọi người đều khẩn trương rồi, đây không phải là nhảy vào bẫy hay sao?

Đinh Hồng Diệu nói: “Nếu đã biết, vậy cậu không nên mời diễn viên kịch hát một vở cho ba cậu sao? Sao hả, mời không được diễn viên kịch, hay là căn bản quên rồi?”

Quả nhiên là một cái bẫy lớn.

Mọi người đều lắc đầu thở dài, mặc kệ Giang Nghĩa trả lời như nào, đều thua chắc rồi.

Haizz, Giang Nghĩa khá lợi hại, nhưng so với Đinh Hồng Diệu, vẫn kém một chút, căn bản không phải là đối thủ của người ta, tùy tiện thì trúng chiêu của người ta.

Giang Nghĩa ngẩng đầu khẽ mỉm cười: “Nói ra cũng khéo, tôi cũng tìm một diễn viên kịch hát kịch hoàng mai cho ba tôi.”

“Ổ? Vậy sao?” Đinh Hồng Diệu cười như không cười mà hỏi: “Diễn viên kịch nào?”

Đây lại là một cái bẫy.

Mặc kệ diễn viên kịch mà cậu mời là ai, cũng không thể giỏi hơn Vu Sùng Lâu.

Vu Sùng Lâu là người đứng đầu trong ngành!

Vậy nên, Giang Nghĩa chỉ cần nói ra tên, vậy thì sẽ rơi vào bẫy; nhưng anh không nói thật sư cũng đã rơi vào bẫy rồi, chỉ cần lát nữa người đó vừa lên, so sánh với Vu Sùng Lâu, tất cả mọi người có thể nhìn ra chênh lệch.

Giang Nghĩa lấp lửng: “Tôi không cần nói, bởi vì người này tất cả mọi người ở đây đều biết, chỉ cần ông ấy vừa lên sân khấu thì mọi người sẽ biết thôi.”

Đinh Hồng Diệu đã cười: “Yo, còn mọi người đều biết ư? Giang Nghĩa, cậu nói phét cũng phải vừa phải thôi chứ?”

Đúng vậy, cho dù là Vu Sùng Lâu, ở đây cũng có rất nhiều người căn bản không biết.

Bởi vì xã hội bây giờ người còn nghe kịch đã không nhiều nữa, càng không cần nói với kịch hoàng mai.

Cho dù là Vu Sùng Lâu – người đứng đầu trong ngành, trong những người không nghe kịch, cũng gần như không có bất cứ sức ảnh hưởng nào, rất nhiều người không cần biết thì vẫn không biết.

Ngay cả Vu Sùng Lâu cũng như vậy, huống chi là diễn viên kịch khác.

Vậy nên, khi Giang Nghĩa nói diễn viên kịch này chỉ cần lên sân khấu thì tất cả mọi người đều có thể biết, Đinh Hồng Diệu căn bản không tin.

Không chỉ có anh ta, những người khác cũng không tin.

Trên đời này, không thôn nào chỉ có một người.

Giang Nghĩa ho một tiếng: “Nói suông vô dụng, mời nhìn lên xem thử.”

Đinh Hồng Diệu gật đầu: “Được, mời lên xem thử đi, tôi ngược lại muốn xem xem, diễn viên kịch nổi tiếng nào có thể khiến tất cả mọi người ở đây đều biết!”

Đinh Hồng Diệu có vốn liếng để ngông cuồng, bởi vì người anh ta mời là Vu Sùng Lâu, bất luận người Giang Nghĩa mời tới là ai, chỉ cần là hát kịch hoàng mai, vậy thì không thể vượt qua Vu Sùng Lâu.

Bất luận là ai!!

Cộp cộp, cộp cộp, tiếng bước chân truyền tới.

Mọi người nín thở ngưng thần, hướng về cửa lên sân khấu, ai cũng tò mò về diễn viên kịch nổi tiếng mà ai ai cũng biết rốt cuộc là ai.

Từ từ, người đó tới rồi.

Nhìn thân hình, có chút quen mắt; nhìn dung mạo, dường như gặp mặt.

Bởi vì trên mặt do hóa trang, mọi người nhất thời không có nhận ra, chỉ cảm thấy rất quen mắt, giống như đã từng thấy ở đâu đó.

Nhìn kỹ lại, cảm giác như từng quen biết này càng mãnh liệt.

Đương nhiên, cũng có người nhìn ra.

Người của nhà họ Đinh, không một ai ngoại lệ, tất cả đều nhìn ra; còn có những nhân viên cũ của nhà họ Đinh lúc đầu, càng ngồi không nổi nữa, mọi người đều đứng hết lên, ở trước mặt người này, bọn họ không có thể tư cách ngồi.

Đứng thẳng, đứng thẳng, đứng thẳng.

Từng người nối nhau đứng dậy, càng lúc càng có nhiều người nhận ra diễn viên kịch này.

“Không phải chứ?”

“Đùa, đùa sao? Sao lại mời ngài ấy ra rồi!”

“Ôi trời đất, sống đáng rồi!”

“Giang Nghĩa ơi Giang Nghĩa, cậu rốt cuộc đã thi triển ma pháp gì, ngay cả loại chuyện này cũng làm được vậy?”

Cuối cùng, tất cả mọi người đều đứng dậy, không ai dám ngồi nghe người này hát kịch.

Chỉ bởi vì bọn họ đều nhận ra thân phận của người này.

Ông ta chính là ông cụ của nhà họ Đinh, gia chủ đời trước --- Đinh Trung!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK