Mục lục
Chiến thần Tu La - Giang Nghĩa (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông Rết tiếp tục nói: “Năm đó Giang Nghĩa còn ở biên giới phía tây thật sự có thể dùng câu "thần cản giết thần, phật cản giết phật" để hình dung, ở biên giới phía tây, cậu có thể đắc tội với ai đi nữa thì cũng không thể đắc tội với chiến thần Tu La.”

“Thực lực mà người đàn ông đó có được vượt qua sự tưởng tượng của cậu.”

“Tôi đã kêu cậu đừng trêu chọc cậu ấy, cứ âm thầm lên kế hoạch ở Giang Nam, chờ đợi tôi đến đó cùng nhau phát triển lớn mạnh, bây giờ xem ra không được rồi, cả trang sức Thiệu Anh đều đã bị cậu hủy hoại hoàn toàn.”

“Weiss, bây giờ cậu tạm thời ở lại trong bệnh viện dưỡng thương, chờ đến lúc cậu khôi phục hoàn toàn thì đến thủ đô đi.”

Thủ đô?

Weiss sửng sốt hỏi: “Ông Rết, ngài không đến khu Giang Nam à?”

Ông Rết thở dài: “Vốn đã dự định muốn có chỗ đứng ổn định ở khu Giang Nam, sau đó sẽ đến thủ đô để phát triển mạnh hơn, bây giờ cậu đã khiến khu Giang Nam rối loạn, ngành nghề trang sức đã trở nên độc quyền của Star Jewelry, tôi còn qua đó làm gì nữa?”

“Cho nên tôi đã quyết định bắt đầu bám rể ở thủ đô rồi từ từ phát triển, trích ra một phần lợi ích cho những gia tộc lớn ấy, dựa vào sức mạnh của bọn họ để có thể làm mạnh chính mình.”

“Chờ sau khi tôi hoàn thành rồi trở về khu Giang Nam lấy lại danh dự cũng không muộn.”

“Cho nên Weiss, bây giờ tôi rất thiếu người, cậu nhanh chóng dưỡng thương khôi phục lại rồi đến thủ đô giúp đỡ tôi.”

Weiss gật đầu: “Tôi đã hiểu rồi, ông Rết cứ yên tâm đi, tôi sẽ nhanh chóng khôi phục.”

“Được, tôi chờ tin tức của cậu.”

Điện thoại liền cúp máy.

Weiss dựa vào tường, tiếp tục nhìn trần nhà.

Bởi vì sai lầm của anh ta mà ông Rết không thể không thay đổi chiến lược, còn phải trích ra lợi ích cho gia tộc lớn ở thủ đô để có thể đổi lấy mảnh đất sinh tồn.

Tất cả mọi chuyện đều là lỗi của anh ta.

Weiss siết chặt tay, nghiến răng nói: “Giang Nghĩa, cậu đã hại tôi thê thảm như thế, làm hại ông Rết mất đi chiến lược trọng tâm, mối thù này tôi không thể nào bỏ qua như thế.”

“Tôi sẽ đến thủ đô, nhưng mà trước đó, Giang Nghĩa, tôi muốn cậu phải trả một cái giá đắt.”

Weiss đã quyết định trước khi rời khỏi khu Giang Nam, anh ta phải trả đũa Giang Nghĩa thật tàn nhẫn, cho dù ông Rết đã liên tục dặn dò anh ta không cần phải tiếp tục dây dưa với Giang Nghĩa nữa.

...

Xế chiều.

Ở cửa chi nhánh Star Jewelry có một chiếc xe hơi dừng lại.

Của xe mở ra, Đinh Thu Huyền bước ra từ trong xe, đi đến trước mặt Giang Nghĩa.

“Ông xã, đang yên đang lành sao anh đột nhiên lại kêu em đến cửa hàng Star Jewelry vậy?”

Giang Nghĩa mỉm cười, anh cũng không nói với Đinh Thu Huyền nghe chuyện liên quan đến chức vụ tổng giám đốc mới, anh chuẩn bị cho vợ mình một niềm vui vô cùng to lớn.

Anh hắng giọng: “Công ty đang tổ chức hoạt động, có một lô trang sức mới được bán giảm giá. Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, anh gọi em đến đây là muốn thông qua giá ưu đãi nội bộ mà mua cho em một bộ trang sức, đi vào trong xem thử đi?”

Có người phụ nữ nào mà không thích trang sức chứ?

Huống hồ gì Đinh Thu Huyền biết Giang Nghĩa là giám đốc thu mua của Star Jewelry, cũng biết gần đây Giang Nghĩa kiếm được không ít tiền, cho nên cô cũng không muốn phải tiết kiệm cho anh.

Nhiều năm như thế, Đinh Thu Huyền đã phải sống khổ cực, sống cô độc trong năm năm, bây giờ đã đến lúc để Giang Nghĩa bỏ ra chút sức.

“Hừ, coi như anh có lương tâm.”

Hai người nắm tay đi vào trong cửa hàng trang sức.

Bọn họ trực tiếp đi lướt qua lầu một, hai người đi lên trên lầu hai ngắm nhìn những món đồ trang sức có giá trị liên thành.

Trước kia, Đinh Thu Huyền căn bản không dám lên đây.

Mỗi một món đồ trang sức ở đây đều có giá từ hàng chục tỷ đồng, rất đắt đỏ, đi vào bên trong, đâu đâu cũng nhìn thấy những món trang sức có giá hàng chục tỷ đồng.

Cả lầu hai bộc lộ ra một chữ: đắt.

Nhưng mà đắt thì cũng có lợi ích của đắt, trang sức ở đây vừa to lại vừa đẹp, không giống như những món hàng được bán ở lầu một.

Ví dụ như viên ngọc mắt mèo to ngang ngửa bóng đèn, trông nó chói lóa muốn mờ cả mắt.

Những thứ đó thật sự quá xa xỉ, nhưng mà đúng là rất xinh đẹp.

Đinh Thu Huyền là phụ nữ, đứng ở một nơi xa hoa được bao phủ trang sức, cảm giác đó giống như một đứa nhỏ đi vào cửa hàng có đầy đồ chơi, hai mắt sáng lấp lánh.

Vui vẻ, hào hứng.

Lúc cô đang cảm thấy vui vẻ, có một giọng nói bén nhọn truyền tới.

“Thu Huyền?”

Đinh Thu Huyền ngoảnh đầu nhìn lại, phát hiện có một người phụ nữ ăn mặc vô cùng quyến rũ đang gọi cô.

Người phụ nữ này ăn mặc gợi cảm thời trang, với mái tóc uốn xoăn màu đỏ rực, đôi môi dày được tô son đỏ tươi, từ trên xuống dưới trông giống như một con gà châu phi sặc sỡ.

Đinh Thu Huyền bất ngờ, có vẻ như cô không biết người phụ nữ này nhỉ?

Người phụ nữ trước mặt lên tiếng chế nhạo: “Ồ, đúng là quý nhân hay quên, là học sinh giỏi cao cao tại thượng, hình như là không hề có một chút ấn tượng nào với những nhân vật nhỏ tầng lớp thấp như chúng tôi nhỉ.”

“Nhắc lại cho cô một câu, trong buổi tiệc tết trung thu năm ba đại học, "Bách Điểu Triều Phượng".”

Hai điểm mấu chốt này vừa mới xuất hiện, Đinh Thu Huyền liền có ấn tượng.

Cô chỉ và cô gái trước mắt, không dám tin mà nói: “Cô là Hách Chí Mai?”

“Ừm, xem ra cô đã nhớ lại rồi.”

Hách Chí Mai ngẩng đầu nhìn Đinh Thu Huyền với ánh mắt khinh thường, trong ánh mắt tràn đầy phẫn hận và xem thường, cho dù ai cũng có thể nhìn ra chắc chắn giữa cô ta và Đinh Thu Huyền đã từng xảy ra chuyện bất hòa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK